"Chuyện này là thật?"
Lúc tổ mẫu Tạ gia và Tạ mẫu biết được chuyện này từ hai vị tỷ tỷ của Tạ Kê, hình như là cùng lúc mà lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, lập tức cười phá lên.
"Ôi trời, nhìn không ra Kê ca nhi lại còn có một mặt trêu đùa trẻ con như thế? Trước kia, chúng ta vẫn luôn thấy hắn nghiêm túc đọc sách, cũng không bằng lòng hao tốn tâm tư vào những chuyện khác.
Còn từng vì thi tú tài, mà Vương viện trưởng bên kia phải cùng nhà chúng ta kết thân, lo lắng hắn hoàn toàn không hiểu gì về chuyện nam nữ, cũng sẽ không thể sống chung với nữ tử.
Không nghĩ tới, quả thật là không nghĩ tới...!Ha ha ha, ta đây yên tâm rồi, yên tâm rồi."
Tổ mẫu Tạ gia cười đến không khép miệng lại được.
"Không phải là..."
Tạ mẫu từ trước đến nay tính tình ôn nhu, hay giúp mọi người làm việc tốt cũng cười phụ họa theo: "Hơn nữa nha đầu Ninh Tiêu kia cũng không giống như lời đồn, ta cảm thấy đây là một đứa trẻ ngoan, Kê ca nhi xem ra cũng sẽ thích nàng, nếu như vậy có lẽ cũng không bao lâu nữa, nương liền có thể ẵm chắt trai rồi."
Vừa nghe đến chắt trai, tổ mẫu Tạ gia càng cười đến mặt mày nở hoa, hảo cảm đối với Ninh Tiêu cũng theo đó mà từ từ tăng lên, nóng lòng mà mong muốn trong bụng cô lập tức có em bé.
"Bất quá, Lan Hương ngươi vẫn là nên nói chuyện lại với Kê ca nhi một chút, làm sao có thể trêu đùa thê tử của mình như vậy chứ? Hai ngày nữa phải trở về nhà thê tử bên rồi, nếu như náo đến ầm ĩ thì không tốt đâu, có hiểu không?"
"Biết rồi ạ, chốc nữa để cha hắn nói với hắn một chút vậy."
Chỉ đáng tiếc, Tạ Kê đã không kịp đợi cha mình đến nói.
Nam nhân ra ra ngoài mua lại một ít giấy và bút đã bị Ninh Tiêu lãng phí, vừa về đến thư phòng của mình, đã nhìn thấy Ninh Tiêu đem con rùa vẽ bằng mực nước trên mặt rửa sạch sẽ, trong tay đang cầm cây roi dài mà hắn không thể nào quen thuộc hơn nữa, nghiêng người hơi dựa trên giường gỗ trong thư phòng, như có như không mà quất vào dưới nền, vừa nhìn thấy hắn bước vào cửa thư phòng, Ninh Tiêu lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
Tạ Kê không chút do dự liền xoay người đi ra ngoài.
Không ngờ đúng lúc này, roi da của đối phương thoáng cái liền bay tới, trong nháy mắt đã quấn lấy eo của hắn, cũng không biết là nàng ăn cái gì mà lớn lên, bình thường không phải rất kén chọn sao, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, tại sao lại có thể mạnh như vậy.
Mặt Tạ Kê gắng gượng đến đỏ bừng mới nâng chân lên, còn chưa kịp hạ xuống, cả người lập tức bị một đầu khác của roi da kéo lại, thiếu chút nữa thắt lưng đã đụng vào trên giường gỗ.
"Tướng công muốn đi đâu nha? Hửm?"
Ninh Tiêu cười híp mắt nghiêng đầu hỏi.
"Nương tử, ta sai rồi."
Nhớ đời trước hai người cũng chung đụng các kiểu, bản thân ở dưới tay nàng cũng ăn không ít thiệt thòi, Tạ Kê không hề suy nghĩ mà lập tức nhận sai, mặt một chút cũng không hề đỏ, trong lòng không ngừng mà niệm nhịn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, Khổng Tử viết chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó ở chung, hắn không tính toán với nàng.
"Hả? Chàng nói cái gì? Chàng sai rồi?"
Ninh Tiêu chậm rãi giải gỡ roi da quấn trên eo hắn, dáng vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó lại cười ngọt một cái.
"Không, chàng không sai, tại sao chàng có thể sai được chứ? Tương lai chàng chính là thủ phụ đại nhân nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy đấy.
Chàng mới không sai, là ta sai rồi! Sở dĩ..."
Đang nói chuyện, nàng giơ roi da lên, đem hai tay của Tạ Kê cột vào dưới thân giường gỗ của hai người, sau đó cũng không biết từ nơi nào móc ra một hàng bút lông, sau đó chấm mực vẽ lên mặt hắn.
"Nàng muốn làm gì!"
"Ai da, chàng đừng nhúc nhích, ha ha ha..."
"Ninh Tiêu! Nàng đừng có quá phận!"
Tạ Kê tức muốn hộc máu mà quát.
"Ta cứ quá phận đó, chàng có thể làm gì ta?"
Hai người một người đắc ý, một người khuất phục.
Âm thanh trong thư phòng trực tiếp truyền ra, Hỉ Thước bưng mâm điểm tâm đến ngoài cửa liền nghe thấy, cho rằng tiểu thư nhà mình đã nhịn cả đêm, rốt cục cũng sắp bắt đầu lộ nguyên hình rồi, liền vội vàng buông mâm điểm tay trong ta xuống, nhanh chóng chạy tới phòng bếp bên kia tìm Chu ma ma.
"Không xong rồi! Ma ma, không xong rồi, tiểu thư nàng vừa mới tốt được một chút, bản tính liền lộ ra rồi, cũng không biết là ở thư phòng bên kia có mâu thuẫn gì với cô gia, mà bây giờ đang cầm roi khi dễ cô gia kìa!"
Vừa đến phòng bếp, Hỉ Thước liền thất thố mà nói liên tiếp một mạch, Chu ma ma có muốn chạy đến bịt miệng nàng ta cũng không kịp.
Hiện tại đã sắp đến thời gian đãi tiệc tối, tất cả nha hoàn theo sau mấy vị trưởng bối kia của Tạ gia đều đang ở đây đó, ngươi cứ nói ra hết như vậy không phải bọn họ rất nhanh đều sẽ biết hết sao?
Quả nhiên, một giây kế tiếp mấy tiểu nha đầu này lập tức sửng sốt nhìn nhau, một người, hai người đều kiếm cớ mà lui xuống hết, Chu ma ma chờ người vừa rời khỏi tầm mắt, liền bật người nhanh chóng chạy đến đó.
Kỳ thực trước đây Tạ gia cũng không cần nha hoàn, những người này là Tạ gia vì Ninh Tiêu mới mua về, càng đừng bàn đến trong lòng từng người có bao nhiêu trung thành.
Từ lúc nghe những tiểu nha đầu này nói con trai, cháu trai, đại ca bảo bối nhà mình, vậy mà lại bị con dâu khi dễ, Tạ gia tổ mẫu, Tạ mẫu cùng đám người lập tức đứng bật dậy, vội vàng mà chạy về hướng thư phòng bên kia.
Mà ở bên này, Chu ma ma cũng dẫn mấy người Hoạ Mi nhanh chóng chạy về phía thư phòng, vừa chạy còn vừa dạy dỗ Hỉ Thước bên cạnh, "Ngươi...!Ngươi thật là tức chết ta, đây là loại chuyện có thể trắng trợn nói lớn ở trước mặt mọi người sao? Ngươi là chê danh tiếng của tiểu thư chúng ta vẫn còn tốt quá đúng không? Lúc này nếu để cho các trưởng bối Tạ gia có ác cảm với tiểu thư, ngươi xem ta phạt ngươi như thế nào?"
"Hu hu, Chu ma ma, ta sai rồi, ta sai rồi..."
Tiểu nha hoàn mặt tròn không ngừng nặng nề lặp lại.
Sau đó, hai nhóm người này đụng mặt ngay trước cửa thư phòng.
Vừa đụng mặt, đám người Chu ma ma còn chưa kịp đến thỉnh an vấn an, đã nghe thấy tiếng Tạ Kê gầm lên giận dữ truyền ra từ trong thư phòng.
"Ninh Tiêu, nếu như nàng không thu roi lại, ta liền..."
"Chàng liền thế nào..."
Thanh âm của Ninh Tiêu cực kỳ đắc ý.
Vừa nghe lời này, Chu ma ma đã cảm thấy hỏng hết rồi, thậm chí còn không kịp ngăn cản đám người của tổ mẫu Tạ Kê, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng liền vội vàng đuổi theo, đẩy ra cái cửa thư phòng đang nửa khép hờ kia, liền thấy ——
Ninh Tiêu quỳ gối mà ghé vào trên người Tạ Kê, đang giơ lên mấy cây bút lông, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại hết, nghe thấy âm thanh, liền một mặt ngây ngốc mà nhìn về phía bọn họ, còn Tạ Kê thì bị cột hai tay lại, hai bên mặt bị vẽ râu mèo, vành mắt bị tô đen, thậm chí ngay cả chóp mũi, trên gương mặt toàn là những bông hoa nhỏ đen thùi lùi, vẻ mặt cũng đang ngây ngốc mà nhìn bọn họ.
Thấy thế, khóe miệng đám người tổ mẫu Tạ gia đều giật giật, còn có mấy người đặc biệt tiểu nhân mà chỉ vào