“Ha ha ha ha ha ha… ôi.
”
Hai tiểu nha hoàn Họa Mi và Hỉ Thước đi bên hai sườn xe ngựa đang ghé đầu vào nhau vẻ mặt hưng phấn, nhỏ giọng thảo luận tình hình vừa nãy ở thưởng hoa yến, lại không nghĩ đến đúng lúc này bỗng nghe được từ trong xe ngựa vang lên một trận tiếng cười lớn rung trời, sau đó đột nhiên im bặt.
Nếu như các nàng không nghe nhầm, âm thanh vừa này hẳn là của tiểu thư các nàng, nhưng tại sao nàng lại cười đến… đến… hào phóng như vậy?
Hai tiểu nha đầu hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì xoay mặt nhìn nhau.
Chuyện các nàng căn bản không biết chính là trong xe ngựa lúc này, Thủ phụ đại nhân tương lai Tạ Kê đang dùng tay gắt gao che lại miệng của Ninh Tiêu, mà Ninh Tiêu mặc dù đang bị che miệng lại, cả người lại vẫn cười đến rung lên không ngừng, thậm chí cười đến ngay cả nước mắt cũng trực tiếp chảy ra theo khóe mắt.
Ninh Tiêu cười nhiều thêm một chút, sắc mặt Tạ Kê liền lập tức đen thêm một phần.
Phải biết rằng lúc nãy hắn chỉ là đã bị Ninh Tiêu làm cho tức giận nên mới muốn dọa nàng một chút, nên mới sáp lại cố ý hôn hai cái, dù sao đây chính là xe ngựa, khoảng cách từ Trung Nghĩa bá phủ đến Tạ gia lại không có bao xa, chẳng lẽ hắn còn có thể làm chuyện gì không bằng…
Nhưng điều hắn thế nào cũng không nghĩ tới chính là, bởi vì Ninh Tiêu đã trúng dược, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không nói, thái độ cũng tương đối nhiệt tình, mà trước nay hắn lại chưa từng có…
Trong lúc nhất thời thế mà không tự chủ mà không cầm lòng được, sau đó…
Nghĩ đến đây, thậm chí Tạ Kê đều không dám nhìn vào mắt Ninh Tiêu, thấy nàng vẫn đang cười, lập tức thoáng chốc liền buông lỏng hay tay đang che miệng nàng lại, đột ngột đứng dậy, liền đưa lưng về phía nàng xốc lên tấm mành trước mặt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ cứ không nói lời nào mà bắt đầu tự đóng tự mở.
Thấy hắn như vậy, cuối cùng Ninh Tiêu mới nghẹn cười, cũng chậm rãi ngồi dậy, sau đó chầm chậm vươn tay hướng Tạ Kê, kéo hắn góc áo liền nhẹ nhàng lắc hai cái: “Được thôi, được thôi, ta không cười nữa, thật sự không cười nữa, thật sự… còn có, bây giờ ta còn đang trúng dược nữa, chàng dứt khoát liền mặc kệ ta như vậy sao?”
Ninh Tiêu điềm điềm đạm đạm làm nũng một cái như vậy.
Lúc nãy nàng dùng linh khí tìm kiếm trên người mình một chút, lúc này mới hiểu ra rõ ràng sau khi nàng tiến vào gian phòng kia đã không hô hấp nữa, lại vẫn bị trúng dược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ra trừ bỏ thôi tình mê hương của gian phòng kia, ngay cả trong rượu không cẩn thận hắt lên người nàng cũng có dược, không chỉ có dược, dược tính còn nặng hơn nhiều so với dược tính của chút thôi tình mê hương trong gian phòng kia, gần như là trong nháy mắt dính lên da thịt nàng liền lập tức thẩm thấu vào trong.
Coi như là hai tầng “bảo đảm” rồi, mặc dù bên Lữ Chiêu Chiêu kia tính kế không thành, nàng đã trúng dược chỉ cần cho người lôi kéo một lúc, vẫn sẽ xấu mặt trước công chúng như cũ.
Nhưng điều người sau lưng tính kế không nghĩ tới chính là, phu thê Trung Nghĩa Bá không dùng được như vậy, vừa không nhìn thấy nữ nhi của mình, liền căn bản không rảnh lo Ninh Tiêu, thậm chí ngay cả thưởng hoa yến đều không thể chú ý tới nữa, lúc này mới khiến dược tính của nàng cho đến khi lên xe ngựa mới phát tác.
Thật không biết rốt cuộc nam chính kia có thâm cừu đại hận gì với nàng, trước tiên không nói cho dù thủ đoạn Ninh Tiêu ban đầu dùng roi đánh hắn có chút quá, nhưng căn bản cũng đều vì muốn tốt cho hắn, dù sao nếu không đánh thì giây tiếp theo hắn đã phải ăn phân chó rồi sao!
Nhưng chỉ vì một chút chuyện cỏn con này mà bị hắn ta ghi hận, đầu tiền là tính kế giả nàng cho tên Trương tú tài tồi tệ kia không nói, còn bởi vì chuyện dị ứng, nhất quyết liên hợp cả Trung Nghĩa bá phủ, một kế lại một kế, chính là vì muốn hủy đi sự trong sạch của Ninh Tiêu, báo thù nàng.
Thủ đoạn không thể nói không độc ác âm hiểm, làm người lại có thù tất báo đến lợi hại.
Người như vậy làm hoàng đế thật sự là phúc của bách tính sao? Đời trước sau khi nàng và Tạ Kê trước sau qua đời, sợ là ngôi vị hoàng đế của vị Đoan Vương này cũng không ngồi được lâu dài, chính là không biết lúc đó rốt cuộc kết cục của Ninh Khinh thế nào?
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu híp híp mắt, nhưng rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên nhanh chóng dỗ dành Thủ phụ đại nhân của nàng mới đúng.
Nam nhân xảy ra loại chuyện này, phốc haha, quả thực… quả thực quá tổn thương lòng tự trọng rồi!
Bản tính Tạ Kê lại là người kỳ quặc, vì vậy còn không biết khó chịu đến khi nào đâu!
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu lại kéo kéo góc áo của Tạ Kê, nhưng còn chưa kịp mở miệng dỗ dành một tiếng nữa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Thì ra là đã đến Tạ phủ.
Thế là, vốn dĩ ban đầu Tạ Kê còn ngồi đưa lưng về phía nàng liền lập tức một bước đi xa, nháy mắt cả người liền nhảy xuống xe ngựa, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, trong nhất thời ngay cả suy nghĩ diễn ân ái với Ninh Tiêu cũng không còn nữa, có thể nói thật sự rất để ý rồi.
Ninh Tiêu lập tức cắn cắn môi, cố gắng nhịn ý cười trở về, vội vàng đuổi lên phía trước.
“Tướng công mau đợi ta…”
Nàng vừa chạy chậm đuổi theo, vừa không ngừng hô lên như vậy.
Nàng không hô còn tốt, vừa hô lên dưới chân Tạ Kê càng nhanh hơn.
Vẫn luôn nhanh chóng đi đến thư phòng, Ninh Tiêu còn muốn cùng đi tới, lại không nghĩ giây tiếp theo Tạ Kê phanh một chút liền đóng lại cửa phòng, suýt chút nữa kẹp phải cái mũi của Ninh Tiêu.
Nàng tức giận đến lập tức giơ nắm đấm với cửa phòng đã khép lại kia, lại không biết lúc này Tạ Kê vừa tiến vào thư phòng, vẻ mặt lập tức đau khổ mà ôm đầu ngồi xổm xuống.
A…aa…
Hắn không tiếng động mà phát tiết khẽ gọi vài tiếng, sau đó chốc lát lại vò loạn tóc của mình.
Điên rồi, điên rồi, hắn thật sự muốn điên rồi…
Trước nay hắn đều không biết vậy mà hắn như vậy…
Lại còn ở trước mặt Ninh Tiêu, sau này nàng rốt cuộc sẽ cười nhạo hắn như thế nào? Không nghe thấy ở trên xe ngựa nàng đã cười thành bộ dáng gì sao? A…
Thể diện gì đó hắn đều không còn nữa rồi.
Cố tình trong lúc này, Ninh Tiêu ngoài cửa vẫn đang không ngừng gõ cửa, nhưng tiếng gõ cửa liền không ngừng nhỏ đi, sau đó tiếng thở dốc thấp thấp của nàng vang lên.
“Tướng công… chàng thật sự mặc kệ ta rồi… tướng công, tướng công…”
Nghe được tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như con mèo nhỏ của đối phương Tạ Kê mới biết không hay rồi, lập tức liền kéo cửa phòng ra, không nghĩ tới vừa kéo ra, một thân hình mềm mại liền lập tức thuận theo cửa phòng mở ra liền ngã xuống như vậy.
Tạ Kê vội vàng vươn tay đón lấy.
“Ninh Tiêu… Ninh Tiêu…”
Không rảnh lo vấn đề chút tự trọng kia, hắn liền muốn mở miệng kêu người gọi đại phu tới, nhưng nghĩ lại, Ninh Tiêu trúng phải loại dược này nếu như truyền ra ngoài thật sự không tốt cho thanh danh của nàng, trước đây khi động phòng hoa chúc, hắn đã từng nghe thấy nàng nói, sở dĩ bằng lòng vẫn luôn “ân ân ái ái” với hắn như vậy chỉ là vì một cái thanh danh tốt mà thôi.
Vừa mới nghĩ đến đây, Tạ Kê liền nhận thấy có thể và bởi vì nguyên nhân trúng dược, cơ thể của Ninh Tiêu thật sự nóng đến rất lợi hại, thậm chí ngay cả nàng đều bắt đầu có chút thần chí không rõ, trong miệng cũng vẫn luôn hàm hàm hồ hồ nói gì đó.
Ngay lập tức, Tạ Kê ôm Ninh Tiêu