Chính là đêm qua, hẳn là hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu liền siết nắm đấm nhỏ lại.
Aa, thật là, thịt đều đưa đến bên miệng rồi, Tạ Kê còn không ăn, đây là chuyện con người làm ra sao? Cứ ghét bỏ nàng như vậy sao?
Cũng không biết đối phương đã dùng cách gì giúp nàng vượt qua dược tính phát tác, hôm nay tỉnh lại không có quan tâm không có yêu thương đừng nói nữa, còn không thấy người đâu.
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu liền lập tức nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng gõ cửa thấp thấp.
“Tiến vào.
”
Nàng mở miệng, sau đó nhìn thấy mấy tiểu nha đầu Họa Mi và Hỉ Thước bưng dụng cụ rửa mặt đi vào trong.
Ninh Tiêu không ngừng nhìn ra phía sau, lại không nghĩ được căn bản không thấy bóng dáng của Tạ Kê, nhất thời, nàng liền lập tức nhíu mày lại.
“Tướng công đâu? Đi đâu rồi? Đọc sách trong thư phòng sao?”
Nghe vậy, mấy tiểu nha đầu đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Phu nhân ngài không biết sao? Nô tì còn tưởng trước khi cô gia đi đã nói với người rồi, sáng sớm nay ngài ấy đã đi Nhạc Lộc thư viện rồi, nói rằng kỳ thi Hương sắp tới, hẳn là sớm chút mà trở về thư viện đọc sách, sớm ngày thi đậu công danh.
”
“Hả?” Sau khi Ninh Tiêu hơi hơi kinh ngạc, liền lập tức cắn răng cười một tiếng: “Chàng ấy nói với ta rồi, đêm qua đã nói với ta, ngươi nhìn ta xem, đều ngủ đến mơ hồ rồi…”
Tốt, tốt, rất tốt, khi nàng bị trúng dược, cố tình làm nàng nghẹn không biết tìm phương pháp gì giải dược tính những vẫn không chạm vào nàng không nói, ngày hôm sau còn chơi trò mất tích với nàng, tốt tốt tốt, vô cùng tốt.
Nghe thấy lời nói của nàng, mấy tiểu nha đầu trêu ghẹo nhìn nhau một cái, cô gia mới đi phu nhân đã hỏi, nhìn không ra chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, phu nhân và cô gia đã không nỡ xa nhau thế này, so với bộ dáng muốn sống muốn chết của nàng trước khi gả đến đây thật sự là một trời một vực, chậc chậc.
--
“Cái gì? Con muốn đi Nhạc Lộc thư viện thăm A Kê?”
Sáng sớm tinh mơ Tạ tổ mẫu và những người khác liền nghe được Ninh Tiêu ngượng ngùng xoắn xuýt mà nói như vậy.
Đến thăm là giả, chủ yếu vẫn là tìm một cái cơ, rõ ràng đã bảo vệ được trong sạch, cả người nàng lại đều bắt đầu không thoải mái, làm sao vậy, có phải là khinh thường nàng không? Liền hỏi có phải khinh thường nàng hay không, còn nói đi là đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói, nàng càng không thoải mái rồi, vì vậy nàng phải đi, nhất định phải đi tìm hắn hỏi một chút, đợi hắn được nghỉ vậy phải ít nhất bảy ngày sau, như vậy ai mà đợi được?
Lại nói thời gian qua lâu rồi, ngay cả chất vấn đều không hợp lý nữa.
Mà sau khi nghe Ninh Tiêu nói xong câu này, Tạ tổ mẫu và những người khác liền lập tức nhấp miệng cười một chút, nhìn không ra đôi phu thê này còn rất dính, chân trước A Kê vừa đi, Ninh Tiêu liền muốn đuổi theo, nhưng như vậy sẽ quá trì hoãn A Kê đọc sách hay không, nếu như…
Biểu cảm của bọn họ vừa thay đổi, Ninh Tiêu đã lập tức nhìn ra, liền vội vàng mà mở miệng: “Con chỉ là đến mang cho tướng công chút đồ vật, nhất định sẽ không làm phiền chàng ấy đọc sách, vừa đưa đồ vật cho chàng ấy xong con liền lập tức trở về, khối ngọc bội này là Từ Quang đại sư của Lâm An tự đích thân khai quang, là phù hộ tướng công đọc sách nhất định có thể thi đậu, nói là đeo nó lên, ngay cả đọc sách đều có thể một công đôi việc, đêm qua con nhất thời quên mất, sớm hôm nay tướng công lại đi sớm, lúc này con mới muốn đến Nhạc Lộc thư viện đưa ngọc bội đến.
”
Ninh Tiêu tùy ý móc ra một khối ngọc bội, lý do thuận miệng liền tới.
Mà Tạ tổ mẫu và đám người bên này vừa nghe thấy khối ngọc bội này có ích cho Tạ Kê đọc sách, liền gấp gáp lên.
Chỉ là bây giờ vẫn còn sớm, Nhạc Lộc thư viện lại cách không xa, ở trên núi Vân Lộc bên ngoài thành, trên đường đi không dùng tới bao nhiêu thời gian, bây giờ đi qua chỉ sẽ trì hoãn Tạ Kê đọc sách, thế là Tạ tổ mẫu liền lập tức gõ gõ nhịp, nói rằng trước tiên để Tạ mẫu làm thêm chút đồ ăn, đến lúc đó gọi Ninh Tiêu cùng nhau mang đi, dù sau sáng nay A Kê đi sớm, thậm chí ngay cả canh huyết heo mà Tạ mẫu nấu đều không kịp uống, một lúc dứt doát liền mang theo cùng đi.
Vừa nghe đến đây, tròng mắt Ninh Tiêu nháy mắt xoay chuyển, sau đó liền vẫn luôn theo sát phía sau Tạ mẫu.
Đợi khi cuối cùng Tạ mẫu cũng phát hiện cái đuôi nhỏ Ninh Tiêu, lúc này mới hỏi ra được từ trong miệng nàng thì ra nàng muốn tự mình xuống bếp làm chút thức ăn mang qua cho Tạ Kê.
Vừa nghe thấy vậy, Tạ mẫu liền lập tức vui mừng đến há miệng to ra.
Ninh Tiêu là một kiều tiểu thư của hầu phủ mười ngón tay không dính nước xuân, vậy mà bằng lòng vì A Kê xuống bếp, lập tức liền khiến Tạ mẫu vui mừng đến nhanh chóng bắt đầu chu đáo dạy nàng.
Tạ mẫu chu đáo, nhưng trên mặt Ninh Tiêu nhìn có vẻ nghiêm túc nghe dạy, sau khi làm xong một món ăn liền bắt đầu tìm cơ hội thêm dầu muối tương dấm vào bên trong.
Hứ, ăn đi, cho ngươi ăn nhiều “đồ ngon” chút, ai bảo ngươi giả vờ kiềm chế, ai bảo ngươi Liễu Hạ Huệ!
Bên này làm loạn xong, bên kia khi đối mặt với Tạ mẫu, biểu cảm lại không cần nói có bao nhiêu ngoan ngoãn.
Thế là đợi Ninh Tiêu mang theo đồ ăn vừa đi khỏi, Tạ mẫu liền chạy đến trước mặt Tạ tổ mẫu bên kia bắt đầu điên cuồng mà khen ngợi Ninh Tiêu, không ngừng nói nàng dâu này của A Kê cưới thật tốt, cưới thật quá tốt rồi, quả thức quá hiền huệ ngoan ngoãn rồi.
Lời này lập tức dẫn đến sự tán đồng của Tạ tổ mẫu và một đám người Tạ gia.
Mà khi Ninh Tiêu đang trên đường đến Nhạc Lộc thư viện, Tạ Kê bên kia đang tĩnh tâm nín thở ngồi ngay ngắn trước bàn sách của mình, khuôn mặt trang nghiêm chép một đoạn thơ văn.
Vừa chép xong, mới ngẩng đầu lên, Tạ Kê liền nhìn thấy viện trưởng của Nhạc Lộc thư viện Vương Ngụ Chi mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt đang đứng phía sau hắn, vẻ mặt tán thưởng mà gật gật đầu: “Tốt, tốt, Hành Chi, chỉ cần nhìn nét chữ này của con, thầy cũng biết những ngày này con không hề xao nhãng việc học, trước hãy đi ra đây với ta.
”
“Vâng.
”
Tạ Kê đặt bút xuống, liền đi theo thầy giáo của mình ra ngoài, vẫn luôn đến trong biệt viện của hắn ta, lúc này mới theo bước chân của hắn ta chậm rãi dừng lại.
Vừa dừng lại, Trương viện trưởng liền lập tức vuốt vuốt râu không cho Tạ Kê bất kỳ cơ hội phản ứng nào lại rời đi bắt đầu kiểm tra.
Đối mặt với tập kích bất ngờ của đối phương, Tạ Kê không hề hoảng hốt, trật tự rõ ràng, nói có sách mách có chứng mà bắt đầu trả lời.
Hai đời làm người, lại cộng thêm kinh nghiệm thực tiễn phong phú, đáp án của Tạ Kê nghe hết mức xuất sắc, vừa nói xong từ cuối cùng, Vương Ngụ Chi liền lập tức vỗ tay khen một tiếng tốt.
Ánh mắt nhìn về phía Tạ Kê lại càng giống như đã nhìn thấy khối trân bảo tuyệt thế, lại không ngừng gật đầu khen mấy tiếng tốt: “Hành Chi, vốn dĩ ban đầu ta còn lo lắng sau khi con thành thân, sẽ trầm mê trong ôn nhu một thời gian, dù sau ngay cả ta cũng đã nghe nói, tướng mạo đích nữ Ninh An hầu phủ kia quả thật hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, con cũng đang ở tuổi thiếu niên khí thịnh, sẽ có chút sa vào trong