Quân Diệc Tắc lập tức đứng lên, sau đó giơ tay lên một chưởng đánh vào cái ghế bằng gỗ tử đàn sau lưng, trong nháy mắt cái ghế liền vỡ vụn.
Mà một thời gian ngắn, sau khi tin tức của Trân bảo phường được lưu truyền ở kinh thành, mặc dù công việc làm ăn vẫn tốt đến kinh ngạc như trước, những câu chuyện trà dư tửu hậu của những người tài, từ Trân bảo phường chuyển thành những sự kiện mới nổi.
Đơn giản là, danh sách trúng cử kỳ thi Hương đã có rồi.
Một ngày này, cả con phố dán bảng vàng gần như là chật kín người, đám người Tạ Kê nếu không phải đã sớm đặt được vị trí ở trên lầu trạng nguyên đối diện trường thi, thì sợ rằng ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Sáng sớm hôm đó, Ninh Tiêu cùng với đám người Tạ mẫu tất cả đều chờ ở trong nhà, còn Tạ Kê bên kia, Tạ phụ cùng mấy người bạn học ở Thư viện Nhạc Lộc đã sớm ngồi ở vị trí gần cửa sổ tại lầu trạng nguyên.
Có thể là do Tạ phu cực kỳ lo lắng về kết quả cuối cùng, nên sớm đã đi xuống lầu, cùng một đám học sinh chen chúc ở bảng danh sách phía trước, liền muốn có thể thấy được tên của Tạ Kê ngay bảng danh sách đầu tiên, chỉ như vậy ông đã đủ kích động và nhiệt huyết, bảo Tạ Kê đi khuyên ông cũng khuyên không được, cũng chỉ có thể tùy theo ý ông.
Vừa ngồi xuống, đám người Tạ Kê liền nghe thấy đám học sinh ở gần đó đang thổi phồng nhau, người này nói ngươi lần này nhất định có tên ở bảng, người kia lại nói với học thức của Trương huynh, giải Nguyên khỏi phải nói.
Rắm cầu vồng của người đọc sách mới là đáng sợ nhất, một khi đã thổi phồng lên thì sẽ không có giới hạn, so với uống rượu giả còn lợi hại hơn.
Mà Tạ Kê cũng chú ý đến, quả thật trong đó có mấy người lộ vẻ đắc ý, còn mở miệng nói cái gì mà đừng nói đến một giải Nguyên nho nhỏ, ngay cả Trạng Nguyên cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nghe vậy, Tạ Kê liền cười lắc đầu.
Chỉ bằng mấy người này, một khi bị thổi phồng cả người liền như bay lên, dáng vẻ giống như là mình thi đậu Trạng Nguyên rồi vậy, kiểu người này một khi làm quan chỉ sợ nhiều năm cũng không có cách nào thăng tiến.
Mà ngồi mấy người bạn học chung với Tạ Kê ở thư viện Nhạc Lộc trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí bạn cùng phòng của hắn còn trực tiếp bĩu môi, sau đó ngẩng đầu lên một bên uống trà, một bên thưởng thức Tạ Kê đang ngắm hoa quế ngoài phòng, sinh lòng bội phục vào thời điểm này mà hắn còn có tâm tình ngắm hoa, liền chen đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Ngược lại, ta cho rằng giải Nguyên lần này nhất định vào chắc túi huynh rồi.
"
Nghe thấy thế, Tạ Kê lập tức quay đầu nhìn thoáng qua một cái.
Chậc, ánh mắt còn rất tốt nha.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khóe miệng của Tạ Kê cũng chỉ nhàn nhạt nhệch lên một cái, còn chưa nói gì.
Một giây tiếp theo, một nhóm nha dịch kèm theo một hồi tiếng chiêng, tiếng trống, mang theo bảng danh sách chậm rãi đi tới.
Đám học sinh ban đầu chỉ hơi ồn ào một chút, trong nháy mắt liền trở nên náo loạn, không ngừng chen lấn mà đi theo nhóm nha dịch phía trước, cho dù chen đến rớt giày, đầu tóc rối loạn cũng mặc kệ.
Theo danh sách dán trên bản vàng, liên tục vang lên những tiếng hô to kinh ngạc: "Ta đậu rồi, ta đậu rồi", ngược lại cũng có những âm thanh mất mát: "Ta rớt rồi, làm sao có thể chứ, ta làm sao có thể rớt được chứ?" trộn lẫn vang lên.
Vào thời khắc đó, ở trên lầu trạng nguyên, tất cả mọi người vẻ mặt lo lắng mà chen đến trước cửa sổ.
Chỉ có Tạ Kê vẫn bình tĩnh mà ngồi ở bàn của mình như cũ, ngay cả động cũng không thèm động một cái, còn tự tay rót cho mình một ly trà.
Đúng lúc này, Tạ phụ cuối cùng cũng chen được đến trước bảng vàng, khi nhìn đến tên cùng vị trí thứ nhất trong danh sách thì hai tay đều run cả lên, đôi môi liên tiếp giật giật vài cái, lúc này mới bộc phát ra âm thanh cao vút nhất cuộc đời mình.
"Đậu! Đậu rồi! A Kê đậu rồi, còn là giải Nguyên! Con ta đậu giải Nguyên, đậu giải Nguyên! Ha ha ha ha!"
Ông kích động kéo tay một học sinh đang đứng bên cạnh liền huơ tay múa chân mà nói.
Trực tiếp khiến vị học sinh kia thoáng chốc trợn tròn mắt, chờ đến khi cậu ta phản ứng lại thì Tạ phụ đã chen lấn ra ngoài.
"Đậu rồi, đậu rồi, giải Nguyên, là giải Nguyên, A Kê con đậu giải Nguyên!"
Bảng danh sách vừa mới dán không bao lâu, âm thanh của Tạ phụ liền vang lên từ dưới lầu trạng nguyên.
Nghe được âm thanh này, toàn bộ lầu trạng nguyên trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, sau đó những người quen biết không tự chủ được mà nhìn về phía Tạ Kê, những người không quen biết cũng theo ánh mắt của những người khác mà nhìn sang.
Tạ Kê ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, từ đầu đến cuối cũng không hề nhúc nhích, một đám người không tự chủ được liền cảm thấy xúc động trong lòng.
Sau khi xúc động qua đi, liền cùng nhau xông lên, một loạt âm thanh chúc mừng cùng tán thưởng không ngừng vang lên bên tai.
Phải biết rằng đây cũng không phải là một cử nhân bình thường, mà là cái tên đầu tiên trong số cử nhân, đậu giải Nguyên nha.
Nếu như không ngoài dự đoán, thì ngay cả tiến sĩ cũng xem như là ván đã đóng thuyền rồi, lúc này mà không kết giao, thì còn đợi đến bao giờ.
Mà rất nhanh, Tạ gia bên kia cũng nhận được tin tức, Tạ Kê không chỉ thi đậu, còn là đậu giải Nguyên, Tạ tổ mẫu thậm chí còn vì quá vui mừng mà hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tạ mẫu cũng không ngừng lau nước mắt, toàn bộ trong nhà cũng đã sớm biết được kết quả, chỉ có Ninh Tiêu vẫn xem như là bình tĩnh, còn những người khác đều cực kỳ hưng phấn.
Thậm chí ngay cả Chu ma ma cùng với Họa Mi, Hỉ Thước và đám tiểu nha hoàn cũng theo đó mà đỏ hết cả mắt.
Lần này, tiểu thư của bọn họ cuối cùng cũng xem như là vận đen qua, may mắn đến rồi, lần này xem ai còn dám nói tiểu thư của bọn họ gả thấp, xem ai còn dám nói.
Cùng lúc đó, Ninh An Hầu phủ cũng nhận được tin tức Tạ Kê thi đậu, còn là đầu bảng giải Nguyên.
Ninh An Hầu sửng sốt một lúc, liền vỗ bàn phá lên cười, thậm chí còn kêu người đưa đến cho ông một bình rượu.
Hầu phu nhân Dương thị cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền vui vẻ mà đi tới đi lui trong phòng, không biết như thế nào mới phải.
"Thi đậu?"
Cùng nghe được tin tức đó còn có Quân Diệc Tắc, liền trực tiếp híp mắt lại.
Tạ Kê vậy mà lại thi đậu, còn là giải