Còn chưa kịp nói lời thoại, đã thấy vẻ mặt Tạ Kê tràn đầy hoảng sợ, sau đó không ngừng mà đá chân, ý muốn đá Như Mộng ra: "Ngươi muốn làm gì? Đừng có ôm chân của ta, ngươi buông ra, buông ra, buông ra! Mấy người các ngươi còn ở bên cạnh mà xem náo nhiệt cái gì, mau kéo nàng ta ra cho ta, mau kéo nàng ta ra nha, nếu không một hồi lại xảy ra án mạng đó, a, ngươi làm cái gì vậy? Sao ngươi còn để nước mắt nước mũi chảy lên chân của ta, một nữ tử như ngươi sao lại bất cẩn như vậy chứ!"
Rốt cuộc là ai không bất cẩn vậy! Đại ca!
Ngươi không thể làm theo kịch bản một lần sao?
Mỹ nhân Như Mộng và đám đả thủ như sắp hỏng mất mà nói thầm trong lòng.
Lại không nghĩ đến, ngay lúc này một trận tiếng bước chân không xa ở phía trước bỗng nhiên truyền đến.
Không phải bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Sao lúc này vẫn còn nhiều người đến như vậy?
Đám người cùng lúc nhìn sang ngọn đèn đang lắc lư kia, sau đó liền thấy một mỹ nhân tuyệt sắc khoác một chiếc áo choàng màu hồng cánh sen, cầm theo ngọn đèn lồng màu trắng, chậm rãi đi về phía bọn họ bên này.
Khóe miệng còn nhàn nhạt mà cười một cái.
Trong đêm khuya như vậy, khiến đám đả thủ còn cho rằng bản thân đã gặp phải hồ yêu nữ quỷ chuyên hút hồn phách trong truyền thuyết.
Cũng chỉ có một mình Như Mộng khi vừa nhìn thấy nữ nhân này, sâu trong đáy lòng liền sinh ra kiêng kỵ nồng đậm.
Sau đó nàng ta liền chú ý thấy vị tân giải Nguyên bị nàng ôm lấy bắp đùi càng giãy dụa kịch liệt hơn, thấy chân của mình không rút ra được, còn tuyệt vọng mà thấp giọng lẩm bẩm.
"Tiêu rồi..."
Tiêu? Cái gì tiêu? Làm sao lại tiêu rồi?
Như Mộng tiểu mỹ nhân một mặt khó hiểu, sau đó chợt nghe thấy mỹ nhân đang khoác áo choàng, cầm đèn lồng xinh đẹp đến không giống người thật kia kinh ngạc mà lên tiếng: "Tướng công, vị bên cạnh chàng là..."
"Tướng công?"
"Tướng công?"
Đám đả thủ và mỹ nhân Như Mộng nhất thời kinh ngạc đến cả âm thanh cũng thay đổi mà hô to lên.
"Không phải, không phải đâu, ta với nàng ta đến một chút quan hệ cũng không có, thật đó, là thật đó, nương tử nàng tin ta, ta làm sao mà biết được đang yên ổn trên đường về nhà lại gặp phải đám người này chứ? Ta đã nói bọn họ cứ tùy ý rồi, ai dè nữ nhân này lại bắt đầu dính lấy, ta thật sự không có cố ý!"
Tạ Kê vẻ mặt lo lắng giải thích.
"Ồ?"
Ninh Tiêu cười ồ lên một tiếng.
"Công tử, chàng sao lại...!sao lại như vậy..."
Mỹ nhân Như Mộng đột nhiên nước mắt giàn dụa, lại không nói rõ ràng.
Nhưng khiến nàng ta không nghĩ tới chính là, sau khi nàng ta nói như vậy, vị tuyệt sắc mỹ nhân kia vậy mà lại không lộ ra một chút ghen tuông hay tức giận nào, mà bên này vị tân giải Nguyên bị nàng ta ôm lấy bắp đùi còn có biểu tình thương hại mà trừng nàng ta: "Ngươi thật sự muốn tìm chết, ta cũng không cản được."
Đây...!là có ý gì?
Như Mộng tiểu mỹ nhân còn chưa nghĩ ra được là có ý gì, đột nhiên cảm thấy cả người lơ lửng, sau khi lơ lửng thoáng chốc liền bay lên, ngay cả tay mình buông ra từ lúc nào nàng ta cũng không có ấn tượng.
Bay một lúc lâu, tiếng thét chói tai của nữ nhân mới vang lên.
Mà đám đả thủ trước đó giả dạng hung thần ác sát, đều một mặt si ngốc mà nhìn Như Mộng của bọn họ không biết đã bay đến nơi nào, sau khi hồi phục tinh thần, liền lạnh run mà ôm lại thành một đoàn.
Nữ anh hùng này là từ đâu đến vậy?
Bên cạnh tân giải Nguyên có một nữ anh hùng như vậy, tại sao Vương gia lại không nói với bọn họ...
Câu tiếp theo còn chưa nói xong, đám người này cũng theo gót tiểu mỹ nhân Như Mộng mà từng người một bay lượn trong bầu trời đêm.
Tạ Kê thấy chỉ trong chốc lát, đám người đáng ghét này liền lần lượt mất tung tích, không khỏi nuốt nước miếng một cái, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tiêu, thấy nàng vẫn còn nở "nụ cười chết chóc", lập tức chân chó mà tiến lên, nếu như hắn có đuôi, thì chỉ sợ sớm đã vẫy loạn lên rồi.
"Nương tử, sao nàng lại đi ra ngoài rồi? Không phải là đến đón ta chứ? Đã trễ như vậy rồi nàng còn đi ra ngoài, cũng quá không an toàn rồi, nếu như gặp kẻ xấu..."
Gặp kẻ xấu cũng là do kẻ xấu gặp họa đi?
"Khụ, lỡ như lướt qua nhau, không phải uổng công nàng rồi sao, vẫn may là còn gặp ta.
Từ nhà đến đây cũng không gần chút nào, nàng có mệt hay không? Nếu mệt rồi, ta có thể cõng nàng đi, tất nhiên, nàng khẳng định không..."
"Được, ta mệt rồi."
Tạ Kê còn chưa nói hết câu, Ninh Tiêu đã lập tức gật đầu.
Mệt...!mệt rồi?
Bên này, Ninh Tiêu liền chạy đến phía sau Tạ Kê, vỗ vỗ vai hắn: "Mau ngồi xổm xuống, mau ngồi xổm xuống, ta mệt rồi, chàng cõng ta!"
Nghe thấy lời này Tạ Kê thoáng chốc ngẩn người, cười cười liền ở phía trước Ninh Tiêu nửa ngồi xổm xuống.
Ninh Tiêu lập tức leo lên.
"Vậy nàng phải cẩn thận một chút nha, ta sắp...!chạy rồi!"
Vừa nói xong, Tạ Kê lập tức chạy đi.
"A, a ha ha ha..." Ninh Tiêu giơ đèn lồng, hưng phấn mà cười lên.
Thân ảnh của hai người ở dưới ngọn đèn, càng ngày càng xa, rất nhanh đã ngưng đọng lại thành hai dấu chấm nhỏ.
——
Nửa đêm, ở trong mật thất, nhìn thấy tập thể thuộc hạ bị thương, người Quân Diệc Tắc liền cứng ngắc một chút liền vỗ mạnh lên bàn.
"Các ngươi nói, Tạ Kê hoàn toàn không bị mắc bẫy thì cũng thôi đi, vết thương trên người các ngươi còn là do nương tử của hắn, tiểu tiện nhân Ninh Tiêu kia làm ra!"
"Đúng."
Nếu như nói trước đó mỹ nhân Như Mộng chỉ đang giả khóc, thì bây giờ chính là khóc thật rồi.
"Thiếp cũng không biết tại sao nàng lại có sức lực lớn như vậy, xách chúng ta lên như mấy con gà con, chỉ cần tùy ý ném một cái, chúng ta liền bay, còn có tân giải Nguyên kia,