Suốt cả một ngày một đêm, vì tìm kiếm Tạ Kê, Ninh Tiêu không ăn không uống không ngủ, nếu không phải có linh khí chống đỡ có lẽ người sớm đã không chịu được rồi.
Hiện tại cuối cùng thấy được hắn tung tăng nhảy nhót, tinh thần phấn chấn, trừ bỏ đùi phải có hơi gãy xương, những chỗ còn lại không có một vết thương nào nữa, tinh thần vẫn luôn căng chặt vô thức buông lỏng ra, trước mắt tối lại, người đã lập tức ngã về phía trước.
Bên này, Tạ Kê đang chuẩn bị lại nói lời ngon tiếng ngọt khiến nàng hoàn toàn quên đi “tao thao tác” vừa nãy của hắn, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, liền lập tức thấy Ninh Tiêu nhắm mắt lại, ngã về phía mình, hắn vội vàng ôm lấy.
Bởi vì nhà ở của nông phu, tất cả cửa sổ đều mở rất nhỏ, tia sáng trong phòng cũng vì vậy mà hơi yếu, vừa nãy hắn lại không nhìn sắc mặt của Ninh Tiêu, lúc này kề sát vào hắn mới phát hiện thế nhưng sắc mặt của nàng khó coi như vậy, đôi môi không chỉ không có chút huyết sắc nào, thậm chí trên môi còn vì thiếu nước mà hơi hơi nứt nẻ, trên mặt đều là bụi đất xám xịt, trên người trên tay càng bẩn đến lợi hại hơn, ngay cả tóc cũng hỗn loạn, thậm chí trên đầu còn dính mấy phiến lá khô.
Làm sao lại là dáng vẻ này, chẳng lẽ là… sau khi hắn rơi khỏi vách đá, nàng liền vẫn luôn tìm hắn, tìm suốt cả một đêm?
Nghĩ đến đây, Tạ Kê lập tức liền ôm chặt Ninh Tiêu trong lòng, không rảnh lo đùi phải đã gãy xương của mình, trực tiếp ôm ngang nàng lên, liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài: “Đại phu, đại phu, Tôn đại phu…”
Ôm lấy Ninh Tiêu, hắn chạy thẳng về căn nhà của vị đại phu chân trần đã băng bó chân cho hắn trong tiểu sơn thôn này.
Mãi cho đến khi nhìn thấy lão đại phu tóc hoa râm đang phơi thảo dược trong sân.
Tạ Kê trực tiếp liền hô lên: “Đại phu, Tôn lão đại phu, xin ngài giúp ta xem xem nương tử của ta, giúp nàng bắt mạch, vừa nãy nàng đột nhiên hôn mê rồi?”
Vừa nghe thấy có người ngất xỉu, trong lúc nhất thời, lão đại phu này cũng không kịp hỏi thăm Tạ Kê ngoài ý muốn ngã xuống vách núi làm sao đột nhiên lại có một nương tử, liền đặt thảo dược trong tay xuống, nhanh chóng đi qua, duỗi tay bảo Tạ Kê ôm Ninh Tiêu nhanh chóng vào trong phòng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu bắt mạch cho nàng, đợi sau khi bắt mạch xong ông lão mới hơi thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Tạ Kê sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh, lộ ra một nụ cười trấn an: “Không đáng ngại, nàng chỉ là mỏi mệt quá độ mà dẫn đến hao tổn khí huyết, không có chuyện gì lớn, chỉ cần tu dưỡng nhiều hơn, huyết khí bị hao tổn rất nhanh liền có thể bổ lại.
Nếu như người không yên tâm, nấu chút thuốc bổ cho nàng, cũng có thể…”
Nói đến đây, lão đại phu vừa chuẩn vuốt râu của mình một cái, giây tiếp theo hai mắt của ông lão liền nhìn thẳng về Tạ Kê cũng đang nhẹ nhàng thở ra, vươn ngón tay chỉ vào hắn, ngón tay còn hơi hơi run lên: “Ngươi, ngươi hồ nháo, hôm qua ta mới giúp ngươi băng bó chân của ngươi, hôm nay ngươi lại chạy đến đây như vậy, không cần chân nữa có phải không? Quả thực hồ nháo!”
Lão đại phu không nói còn tốt, vừa nói Tạ Kê liền lập tức cảm thấy một cơn đau xuyên tim từ cẳng chân hắn truyền tới, đứng không vững một cái, người liền lập tức ngã xuống đất.
Thấy vậy, lão đại phu vội vàng đứng dậy đi hai bước đến, liền bắt đầu kiểm tra chân cho hắn.
“Tôn lão đại phu, thế nào rồi?”
Tạ Kê đau đến trên trán đều thấm ra mồ hôi.
Tôn lão đại phu bên này nâng chân hắn lên xem trái xem phải xong, liền tức giận mà trừng hắn một cái: “Không chết được…”
Nói đến đây, có lẽ ông lão nhớ ra vị thiếu niên trước mặt này từng nói với mình hắn là người đọc sách, nếu như trên người có tàn tật sợ là có trở ngại với thi cử, ông lão liền nói thêm một câu: “Yên tâm, không què được…”
Nói xong, ông lão liền vô cùng ghét bỏ mà thở dài một hơi, liền cam chịu số phận mà trở về trong phòng, lại làm thuốc giúp hắn chữa vết thương chân lần nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Ninh Tiêu ngủ đến mơ mơ hồ hồ dường như loáng thoáng nghe được mấy câu thế này--
“Tạ tiên sinh, xe lừa đã chuẩn bị xong rồi, còn có những thứ ngươi dặn ta chuẩn bị ta cũng đều cột chắc trên xe rồi.”
“Đa tạ.”
“Chân của ngươi vẫn chưa khỏi, nương tử của ngươi cũng chưa tỉnh, làm sao rời đi gấp gáp như vậy chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, Tạ Tiên sinh, nghe nói trên núi gần nơi này còn có một con hồ lớn, ngươi và nương tử của ngươi hai người trên đường, nếu như không cẩn thận…”
“Phi phi phi, Xuân Đào nương miệng quạ đen nhà ngươi nói linh tinh cái gì vậy?”
“Ôi chao, ngươi xem cái miệng này của ta, Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân nhất định là cát nhân thiên tướng, bình bình an an, bình bình an an…”
“Đa tạ các vị đã quan tâm, chỉ là tại hạ và nương tử sớm đã rời khỏi nhiều ngày, để miễn cho trưởng bối trong nhà bận tâm, vì vậy vẫn là nên sớm ngày về nhà, hơn nữa…”
Hơn nữa cái gì, sau đó Ninh Tiêu bởi vì thật sự quá mệt rồi, lông mi chỉ hơi hơi run run, người liền ngủ say lần nữa.
Đợi khi nàng thanh tỉnh lần nữa, mở mắt ra, lúc này mới phát hiện một giấc này của nàng thế nhưng ngủ từ chính ngọ đến khi mặt trời ngả về tây, nếu không phải xe đẩy dưới thân quá xóc nảy cộm người, Ninh Tiêu cảm thấy sợ là nàng còn có thể tiếp tục ngủ thêm.
Mí mắt vừa nhấc lên, Ninh Tiêu liền cảm nhận được ánh sáng chói mắt, ô một tiếng, duỗi tay liền che trước mắt mình.
Vừa nghe thấy giọng nói của nàng, vốn dĩ Tạ Kê trước đó còn đang chăm chú đánh xe bỗng dưng quay đầu lại, sau đó không hề do dự mà nhấc chân lại, dịch lại về phía bên nàng, nhấc lên túi nước bên cạnh, liền đưa đến bên môi nàng: “Nương tử, nàng cuối cùng tỉnh rồi, trước tiên đừng nói chuyện, uống ngụm nước.”
Ninh Tiêu lúc này sớm đã khát đến không được vội vàng để môi tiến lại gần, uống hết một nửa túi nước, cuối cùng người mới thoải mái không ít, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Chúng ta đây là đã ra khỏi thôn rồi sao?”
“Ừm!”
Tạ Kê đang mân mê tay nải ở bên cạnh gật đầu một cái, từ bên trong móc ra mấy cái bánh bao vẫn hơi có chút nóng hổi liền đưa đến bên miệng Ninh Tiêu: “Những thứ này là ta mua từ mấy nhà trong thôn đó, vốn dĩ còn muốn mang cho nàng một con gà đã hầm kỹ, nhưng gà hầm cần dùng quá nhiều thời gian, vì vậy liền chỉ mua mấy món bánh bao, nàng ăn trước, đợi về nhà rồi lại bồi bổ cho nàng!”
Vừa nghe đến đây, Ninh Tiêu duỗi tay chậm rãi nhận bánh bao của hắn, đột nhiên lật người, một cái liền đè cả người Tạ Kê dưới thân, sau đó bốp một ngụm, trực tiếp gặm trên cằm của hắn, gặm đến khiến Tạ Kê nháy mắt liền hừ lên một tiếng.
“Ôi!”
Lúc này, trong lòng Ninh Tiêu rốt cuộc thoải mái buông lỏng miệng ra, thần thanh khí sảng mà nói: “Ai bắt chàng giả vờ mất trí nhớ lừa ta, lần sau còn giả vờ hay không? Hửm?”
“Đây không phải là ta… khụ, cho rằng nàng nhìn thấy ta mất trí nhớ rồi, đầu tiên liền xông lên, kéo lấy tay của ta, nói với ta nàng có bao nhiêu bao nhiêu yêu ta, giữa hai chúng ta có bao nhiêu bao nhiêu hồi ức tươi đẹp, quên ai cũng không được quên đi nàng… khụ, ta không phải chỉ muốn nghe chút lời ngon tiếng ngọt,,,”
Tạ Kê tính toán trong lòng, cũng không nghĩ đến nương tử nhà hắn gọn gàng dứt khoát như vậy, thậm chí còn không cho hắn cơ hội phát huy, liền siết vỡ cục đá to như vậy.
Nghĩ đến đây, Tạ Kê không tự chủ được lại nuốt một ngụm nước miếng, lúc đó ánh mắt của nàng nói thế nào nhỉ, giống như giây tiếp theo nếu hắn vẫn không nhận ra nàng, nàng liền dám lập tức xông lên phía trước, đánh đến khi hắn nhận ra mới thôi, thế là, vì bảo toàn tính mạng, hắn từ bỏ tất cả lời ngon tiếng ngọt và phu thê tình thú.
Tạ Kê sâu kín mà nhìn Ninh Tiêu một cái, vừa nghĩ đến nàng vì tìm hắn, suốt cả một ngày một đêm đều không chợp mắt, ăn cơm, đến cuối cùng thậm chí trực tiếp ngất xỉu, hắn liền cảm thấy so với nghe được cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, cái gì mà phu thê tình thú, đều ngọt ngào hơn nhiều.
Hắn liền vươn tay ôm lấy eo Ninh Tiêu, Ninh Tiêu cũng tựa đầu lên vai hắn, còn nhắm mắt cọ cọ, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Phu quân, vách đã cao như vậy, chàng ngã xuống làm sao…”
Chỉ gãy một chân?
Hiệu quả ngọc bội của nàng hẳn là không tốt như vậy…
Nghe tới đây, trong mắt Tạ Kê lướt qua một tia thần kỳ: “Ta cũng không rõ lắm, khi ngã xuống ta đã hôn mê rồi, tỉnh lại lần nữa đã ở trong nhà của Đại Sơn ở thôn khe núi đó, nghe nói hắn vào núi săn thú nhìn thấy ta, nhận thấy ta vẫn còn hơi thở, liền mang ta trở về, lúc này mới nhặt được một mạng trở về, đáng tiếc…”
“Làm sao vậy?”
“Đáng tiếc lúc ta ngã xuống, viên ngọc bội nàng cho ta kia có lẽ đã mắc trên cành cây, cũng có lẽ khi Đại Sơn đưa ta về nhà, đã bị thất lạc ngoài ý muốn, khi ta tỉnh lại đã không thấy nữa rồi…”
Đó là Ninh Tiêu cố ý cầu cho hắn, cũng là món quà đầu tiên tặng cho hắn, hắn lại…
Nghe được không thấy ngọc bội nữa, trong lòng Ninh Tiêu đoán có tám chín phần vì đỡ cho Tạ Kê ngã xuống, trực tiếp vỡ thành bụi rồi, vì vậy mới không thấy nữa, Ninh Tiêu nghe vậy liền hôn lên mặt Tạ Kê một chút: “Không sao, đợi sau khi chúng ta về nhà, ta lại cầu một khối giống hệt cho chàng, được không?”
“Đương nhiên được.”
Tạ Kê cũng cúi đầu hôn mấy ngụm lên trán Ninh Tiêu, lập tức lại mở miệng: “Mau ăn bánh bao lót dạ, bây giờ cách kinh thành không còn xa nữa, trước đêm nay, hẳn là chúng ta có thể về đến nhà.”
“Ừm, đã mất tích một đêm, chắc chắn người trong nhà sớm đã vì chúng ta mà lo lắng đến không được rồi…”
Ninh Tiêu nhíu nhíu mày, vừa nói đến đây, bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kê: “Không… không phải, trước đó khi ta ngủ đến mơ mơ màng màng, dường như nghe được chàng đã đóng chiếc xe lừa phải không, xe lừa luôn cần người đánh chứ, trên cả chiếc xe này chỉ có hai người chúng ta, bây giờ chàng đang ở đây, ai đánh xe? Còn có, chàng có cảm thấy con đường này có xóc nảy quá mức không?”
Tạ Kê: “…”
Thậm chí hai người còn chưa kịp nhìn về phía trước, đột nhiên liền nghe thấy tiếng lừa kêu “a-- ách-- a-- ách” bỗng dưng truyền đến đây, sau đó bọn họ liền trừng mắt nhìn con lừa treo cải trắng lớn phía trước sớm đã đi đến đường dốc xuống, sau đó, giống như bị mù mà đuổi theo cải trắng trước mặt nó, đi thẳng xuống dưới, không hề chú ý--
“A! Nương tử nàng không sao chứ?”
“A! Tạ Kê chàng đợi đấy cho ta!”
Lời nói hung ác của Ninh Tiêu còn chưa nói xong, hai người một lừa một xe đã lộc cộc mà lăn xuống theo sườn núi…
--
Thời gian trở về ngày hôm qua, mật thất của Đoan Vương phủ.
“A!”
Cắn chặt hàm răng, hai mắt Quân Diệc Tắc đỏ bừng để mặc sư phụ của mình cắt bỏ phần thịt chết đã bị nhiễm độc trên vai, hoàn toàn không thể khống chế mà thở ra một ngụm khí lạnh.
“Bốp!”
“Được rồi.”
Mãi cho đến khi nghe được một tiếng thanh đao rơi xuống trong chậu nước như vậy, hắn ta mới rốt cuộc kết thúc tra tấn như vậy, sau đó để tùy ý sư phụ đứng phía sau trực tiếp đổ một lọ thuốc trị đau bí chế, liền gọi một tên thủ hạ đi lên cẩn thận băng bó lại cho mình.
“Sư phụ…”
“Yên tâm, độc chưa nhập vào phế phủ, ăn đan giải độc ta chế mấy tháng, rất nhanh liền sẽ thanh trừ sạch sẽ.
Chỉ là mấy tháng nay tạm thời con không thể sử dụng võ công, càng không thể hành phòng, ngay cả thức ăn cũng không thể quá cay, miễn cho không có lợi cho miệng vết thương hồi phục, và độc tính rút ra, đã nghe rõ chưa?”
Sư phụ của Quân Diệc Tắc nghiêm nghị nói: “Còn có, hôm nay con đã biết sai chưa?”
“Sư phụ?”
Vẻ mặt Quân Diệc Tắc kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Rõ ràng biết không thể mà vẫn làm, không phải dung, mà là xuẩn! Huống chi, từ khi con mười tuổi ta vẫn luôn dạy con, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tại sao hôm nay còn lại có thể làm việc xúc động như vậy? Rốt cuộc con có biết một xúc động này của con, rất có khả năng tâm huyết nhiều năm của chúng ta vì vậy mà bị hủy trong một sớm, chỉ vì một nữ nhân như vậy, những thứ ta đã dạy con kia, con toàn bộ đều học đi đâu rồi!”
Vẻ mặt nam nhân hắc y nghiêm khắc và lạnh lẽo.
“Sư phụ…”
Quân Diệc Tắc vẫn còn muốn phản bác, khi nhìn thấy biểu cảm của sư phụ nhà mình, lại chầm chậm cúi đầu xuống: “Sư phụ, đồ nhi biết sai.”
Thấy hắn dứt khoát lưu loát nhận sai, lúc này nam nhân hắc y mới hơi hơi thu liễm biểu cảm của mình một chút, đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt mà đến gần người sống đang băng bó cho hắn, liền bắt đầu cẩn thận băng bó vết thương cho hắn, giọng nói cũng theo đó mà nhẹ xuống: “Không phải sư phụ đang trách cứ con, mà là tình huống ngày hôm nay vô cùng không đúng…”
“Sư phụ người là nói…”
“Ta nghi ngờ, cẩu hoàng đế bên kia sớm đã nhận được mật báo kế hoạch ngày hôm nay của chúng ta, nếu không không có khả năng chuẩn bị đầy đủ như vậy!”
“Lẽ nào thuộc hạ dưới tay chúng ta…”
“Suỵt.
Đoạn thời gian tiếp theo, trước tiên án binh bất động, miễn cho dẫn đến mầm tai họa.
Còn về phần đích nữ của Ninh An hầu phủ kia, còn có vị tân tấn Giải Nguyên bên kia, ta sẽ tìm cơ hội giúp con giải quyết bọn chúng, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Tắc Nhi, nhớ kỹ, mưu đồ của chúng ta từ trước đến nay đều là nghiệp lớn, hãy nhớ không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư vào trên người những nhân vật không quan trọng không liên quan kia, loại mặt hàng như bọn chúng, đợi đến khi con thật sự ngồi lên vị trí kia, muốn xoay tròn liền xoay tròn, muốn niết bẹp liền niết bẹp.”
Nghe vậy, trong mắt Quân Diệc Tắc nhanh chóng hiện lên một tia sáng, sau đó chậm rãi gật đầu: “Con biết rồi, sư phụ.”
Đợi khi miệng vết thương rốt cuộc được xử lý xong, Quân Diệc Tắc liền tiếp tục ra vẻ ngốc nghếch đi ra ngoài, vừa mới đi ra, Ninh Khinh liền nhìn thấy bóng lưng của hắn ta, sau đó lén lút đi lên, không hề do dự mà đập một phát lên vai của hắn.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”
Trong nháy mắt, đau đớn tận xương, nụ cười ngốc trên mặt Quân Diệc Tắc thiếu chút nữa đều không thể duy trì, nháy mắt mồ hôi lạnh liền trượt xuống từ thái dương hắn ta.
Còn chưa xoay người, Ninh Khinh liền lập tức kéo cánh tay bả vai bị thương kia của hắn ta, liền muốn chạy về phía trước.
Lập tức liền kéo đến miệng vết thương của hắn ta.
Nhưng hắn ta vẫn không thể kêu đau, nếu không đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ rốt cuộc tại sao hắn sẽ bị thương.
Quân Diệc Tắc bất đắc dĩ tái mặt đuổi kịp nàng ta, còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, liền nghe thấy giọng nói Ninh Khinh vui vẻ phấn chấn: “Nhanh nhanh nhanh, ta đã làm đồ ăn ngon, không phải bình thường ngươi thích ăn nhất sao? Ta vừa mới làm xong, đi khắp nơi tìm ngươi đều không tìm thấy, không nghĩ tới ngươi trốn ở nơi này…”
Quân Diệc Tắc chỉ có thể đi theo nàng ta đến chính viện, còn chưa vào trong sân, đã ngửi thấy một đợt lại một đợt mùi hương cay nồng, xông thẳng vào trong mũi của hắn, khiến hắn bỗng dưng hoa dung thất sắc đến hắt xì lại hắt xì một cái.
“Đang đang đang, lẩu! Thật sự quá lâu không ăn rồi, ngươi có thể ăn cay không? Ta chỉ làm một nồi toàn cay, chậc chậc, ăn lẩu không ăn cay làm sao gọi là ăn lẩu chứ! Ôi, ngươi làm gì? Không ăn sao? Quân Diệc Tắc…”
“Không cần, không cần ăn lẩu lẩu, không cần, ta không cần…”
Quân Diệc Tắc nghĩ đến sư phụ của mình đã dặn dò hắn ta không được ăn đồ cay lập tức liền khua tay chạy đi.
“Ôi, vậy mà không thích ăn cay, xem ra chúng ta không ăn hết một nồi! Không ăn, không ăn thì thôi, một mình ta ăn…”
Ninh Khinh nhìn bóng lưng hắn ta chạy đi, liền ngồi trước nồi lẩu, liền bắt đầu ăn, hơi nóng của nồi lẩu trực tiếp che mờ biểu cảm của nàng ta.
Trước đó nàng ta không nhìn lầm, Quân Diệc Tắc thật sự đi ra từ trong tòa núi giả đó, hơn nữa biểu cảm khi vừa đi ra tuyệt đối không phải là đồ ngốc, nàng ta sợ bị hắn ta phát hiện, vậy nên mới mở miệng nói mời hắn ăn lẩu, còn có.
Lúc nãy, nếu như mũi của nàng ta không có vấn đề gì, trên người hắn ta thực sự có mùi máu như có như không truyền đến, lại thêm sắc mặt hắn tái nhợt như vậy, đây là… đã bị thương?
Đã bị thương còn không kêu đau, cũng không nói với nàng ta?
Ý tứ chính là, hắn ta đang giả ngốc?
Nàng ta từng nghe nói Đoan Vương từ khi mười tuổi đã ngốc rồi, vậy thì tại sao hắn phải giả ngốc nhiều năm như vậy? Rốt cuộc trong lòng đang lén lút tính toán những gì?
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh liền bỏ một miếng thịt dê nóng hổi vào trong miệng, còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ, hai mắt liền sáng lên.
“Ồ, ngon quá…”
Nàng ta mơ hồ không rõ mà nói như vậy, sau đó liền hoàn toàn tập trung vào cái ôm của nồi lẩu.
--
Thời gian lại để chúng ta trở về hiện tại--
Đông cung.
Thái Tử điện hạ mặc xiêm y vàng nhạt trên người không tự chủ được đi tới đi lui trong điện, sắc mặt toàn là vẻ nôn nóng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy có người vào cửa, lúc này mới vội vội vàng vàng đi tới: “Thế nào? Đã tìm được rồi sao?”
“Hồi điện hạ, vẫn chưa tìm được Giải Nguyên đại nhân và phu nhân…”
“Cút cút cút! Đều cút cho ta! Một đám thùng cơm vô dụng… nơi chân núi chỉ lớn như vậy, các ngươi không chỉ không tìm được Duyệt Ninh tiên sinh thì thôi đi, thế nhưng ngay cả phu nhân của hắn cũng làm mất, đều cút xuống dưới cho ta!”
Vẻ mặt Thái Tử nóng nảy.
Cũng là tại hôm qua, cuối cùng hắn ta mới tra được thân phận của Duyệt Ninh tiên sinh, hắn không phải ai khác, chính là Giải Nguyên kì thi Hương lần này, Tạ Kê.
Một đại tài tài trí mưu lược kiệt xuất như vậy, lại trung thành tận tâm, vậy mà hắn ta vừa mới biết được thân phận của hắn, lại trừng mắt nhìn hắn rơi xuống vách núi, điều này giống như rõ ràng đã ngửi thấy hương vị của một mỹ vị tuyệt phẩm, khi đang ăn lại không cẩn thận làm đổ, nỗi thương tiếc khó có thể biểu đạt bằng lời!
Hơn nữa, trên cây đao thích khách hành thích hôm qua đã được ngự y nghiệm ra phía trên đã được nhúng kịch độc huyết phong hầu, nếu không có Tạ tiên sinh và phu nhân, chỉ sợ hiện tại hắn ta đều đã nuốt khí rồi, nghĩ đến đây, sự cảm kích trong lòng Thái Tử, thậm chí đều không biết nên hình dung như thế nào.
Còn về phần bốn chữ đối phương để lại cho hắn ta, lại nghĩ đến thất đệ từ mười tuổi bắt đầu vẫn luôn là kẻ ngốc kia của hắn ta.
Nam nhân hơi híp mắt lại.
Hiện tại phụ hoàng đã phái vũ y vệ đi điều tra, tin rằng rất nhanh liền sẽ có kết quả…
Mới nghĩ đến đây, nam nhân lại nhìn thấy thuộc hạ của hắn ta vội vội vàng vàng chạy về phía hắn.
“Khởi bẩm điện hạ, Giải Nguyên đại nhân, đã tìm được rồi!”
…
Cùng lúc đó, trên xe ngựa, Tạ Kê và Ninh Tiêu giống như chạy nạn mà đến nhìn đối phương, toàn thân trên dưới không có một chỗ sạch sẽ.
Chờ mành che của xe ngựa bị thuộc hạ của Thái Tử được phái tới đón bọn họ buông xuống, Ninh Tiêu như hổ đói vồ mồi, lập tức nhào về phía Tạ Kê, vươn tay liền bóp lấy cổ hắn.
Tạ Kê bị bóp cổ đến không nói thành lời vươn tay kéo chặt cửa xe ngựa.
“Cứu…”
Lời cầu cứu của hắn còn chưa nói khỏi miệng, liền bị Ninh Tiêu mạnh mẽ kéo trở về, ngón tay kéo chặt cửa xe của hắn tái nhợt, từ năm ngón, đến bốn ngón, ba