Ninh Tiêu nhẹ bỗng nói một câu như vậy, nhưng đối với Tạ Kê lại không thua gì sấm sét giữa trời quang, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn về phía Ninh Tiêu.
Liền phát hiện lúc này Ninh Tiêu đang nhìn mình không chớp mắt, viền mắt hơi đỏ, nhưng trong chớp mắt khi Tạ Kê nhìn qua, nhanh chóng nghiêng đầu, tránh tầm mắt của hắn, giống như chỉ cần như vậy là hắn sẽ không thể nhìn thấy được sự xấu hổ và lúng túng trong mắt nàng.
"A, chàng có thể không hề tin ta, cũng có thể cho là ta đang nói dối chàng..."
Cơ hồ là mỗi một câu nói, Ninh Tiêu đều dừng lại một chút.
"Đời trước, ta thực sự không phát sinh bất cứ quan hệ nào với Quân Diệc Tắc, ngay cả tiến cung cũng chỉ là ngoài ý muốn..."
"Khi đó, hai người chúng ta sớm đã tâm ý tương thông, nhưng Đoan vương mưu phản, chàng không thể không nhận nhiệm vụ bảo hộ cho tân hoàng đương thời đang vạn phần nguy hiểm mà rời khỏi kinh thành.
Khi đó Đoan vương thế lực lớn, các ngươi một đường cũng có thể nói là cửu tử nhất sinh, không phải ta sợ chết, cũng không phải ham mê hư vinh, Mà Ninh Khinh, cũng chính là thứ muội của ta khi đó, tìm cớ đưa ta vào trong cung, nàng ta nói cho ta biết, nàng ta vô tình nghe được, thực ra Quân Diệc Tắc đã sớm đưa người trộn lẫn trong đám người các ngươi, hành động của các ngươi hắn ta đều biết rất rõ ràng, chỉ chờ các ngươi tập kết xong, đợi đến ngày rời đi sẽ một lưới mà bắt gọn hết..."
"Ta khi đó cũng không có cách nào, vẫn là dưới sự giúp đỡ của Ninh Khinh, thay các ngươi dương đông kích tây, mới tranh thủ được cho các ngươi một con đường sống, nhưng sau này, ta lại nghe nói chàng bởi vì bị ta "phản bội" mà trúng kịch độc, sau đó cho dù có danh y thay chàng rút độc thì cơ thể cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng thời điểm đó, ta đã không còn cách nào đi giải thích với chàng nữa..."
"Quân Diệc Tắc vì để khẳng định thân phận phản bội của ta, liền ở trước mặt mọi người mà dẫn ta vào hậu cung của hắn ta, còn phong cho ta làm Tiêu quý phi, ha..."
"Lúc hắn vừa vặn làm hoàng đế, tất cả tâm tư đều đặt hết trên người Ninh Khinh, thậm chí một chút cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác, hơn nữa Ninh Khinh thường xuyên tới thăm ta, nên hắn ta mới không dùng tư hình..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu liền dừng một chút.
Điều mà nàng không nói chính là, mặc dù Quân Diệc Tắc không dùng tư hình đối với nàng, nhưng lại hạ độc nàng, tuy loại độc này không nhìn ra gì cả, nhưng vừa đến nửa đêm, toàn thân liền như có cả nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm huyết nhục cốt tủy của nàng, vừa nhột vừa đau, mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi nỗi thống khổ đó, thật sự có thể nói là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Mỗi ngày độc phát tác đều sẽ kéo dài tròn một canh giờ, mỗi lần độc phát tác xong, cả người nàng đều giống như là mới được vớt ra từ trong nước vậy, trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, người sẽ không ngừng mà run rẩy, chỉ có ngâm mình trong nước ấm mới có thể tốt hơn rất nhiều.
Khi đó nàng vì muốn có thể sớm từ trong cảm giác đau đến không muốn sống khôi phục lại bình thường, nên thường nửa đêm sẽ để một số cung nữ chuẩn bị cho mình một thùng nước nóng ngâm mình, hết lần này tới lần khác, sau khi truyền ra ngoài, chính là nàng mỗi ngày đều được Quân Diệc Tắc sủng ái tại đây, ngay cả đến nửa đêm cũng đều sẽ kêu chuẩn bị nước.
Đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ, lúc độc trong người nàng phát tác, Quân Diệc Tắc bình thường sẽ ngồi ở một bên uống trà, thưởng thức dáng vẻ thống khổ, khó chịu của nàng.
Sau này, có thể là cảm thấy suy cho cùng nàng cũng không kêu ra tiếng, quá mức không thú vị rồi, nên dần dần cũng không đến xem nữa.
Có thể nói, Ninh Tiêu ba năm sau lựa chọn chết trong đám cháy, cũng chính là lúc Tạ Kê cưới thê tử, bản thân trúng độc, lại chịu sự tra tấn gấp đôi cả về thể xác lẫn tinh thần, nàng tuyệt vọng mà chọn lấy cái chết.
Huống chi, khi đó Quân Diệc Tắc làm hoàng đế quá lâu, đã bắt đầu bảo thủ, thậm chí dưới sự vây quanh của các mỹ nhân ở hậu cung, tình cảm với Ninh Khinh cũng bất giác nhạt dần, có thể là do cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời đều thuộc về hắn ta, càng là người hoặc vật có tính khiêu chiến, hắn ta lại càng muốn chinh phục, cho nên trực tiếp chuyển mắt đến trên người Ninh Tiêu, trong tim, trong mắt toàn là hình bóng của kẻ thù của hắn ta, Tạ Kê, tình nguyện chịu độc dược phát tác vạn phần thống khổ như vậy cũng không nguyện ý cúi đầu với hắn ta.
Ninh Tiêu từng không chỉ một lần từ trong mắt của hắn ta nhìn thấy du͙ƈ vọиɠ không hề che giấu.
Cũng chính ánh mắt đó, cho nàng biết rằng, chỉ sợ nàng không thể đợi được thủ phụ đại nhân của nàng rồi.
Đám cháy đó tuy là ngoài ý muốn, nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù không có đám cháy đó, sớm muộn gì Ninh Tiêu cũng sẽ chết.
"Tuy là hắn ta chỉ đang giả vờ nhưng lại làm rất thật..." Ninh Tiêu lại tiếp tục nói: "Biết thân thể chàng sau khi trúng độc vẫn luôn không tốt, cũng biết chàng đối với ta tình sâu nghĩa nặng, nếu như không phải, lúc đầu cũng sẽ không vì ta mà ngoài ý muốn trúng độc của hắn ta, cho nên liền cố ý giả vờ rất cưng chiều ta, vừa được kỳ trân dị bảo gì liền cho người đưa vào trong cung của ta, vừa có thời gian liền chạy đến cung của ta, một khi đến chính là ở lại qua đêm, thậm chí có lúc ngay cả đi đến tẩm cung của phi tử khác cũng như cũ mà giả vờ là bị ta kêu đi, thậm chí cố ý hoãn lại triều sớm, chính là vì để người ngoài truyền ra lời đồn Quân vương không lên triều sớm, tốt nhất là truyền đến tai của chàng..."
"Cái gì mà sủng phi? Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Cái gì mà Quân vương không còn lên triều sớm, muôn vàn sủng ái trên một người? Kỳ thực đều là giả, hắn ta chính là muốn ta không được dễ chịu, cũng muốn chàng không được dễ chịu.
Kết quả, hắn ta thực sự thành công..."
"Ta thực sự không dễ chịu, rất thống khổ, đau khổ đằng đẵng ba năm, cuối cùng một hồi lửa kết thúc tất cả những thứ nực cười này..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu giơ tay lên lau một giọt lệ chảy xuống bên khóe mắt, ngơ ngẩn mà nhìn mặt đất, sau đó chợt lộ ra một tiếng cười khẽ: "Bất quá, cái chết của ta khi đó, đối với chàng mà nói chắc cũng được xem là một loại giải thoát nhỉ, dù sao lúc đó chàng cũng đã lấy thê tử sinh con, cái chết của ta bất quá cũng chỉ là cái chết của một tên phản bội, một kẻ thù của chàng mà thôi, có thể chàng còn cảm thấy đó chính là báo ứng của ta! Có đúng không..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu trực tiếp ngẩng đầu lên, không nghĩ đến một giây tiếp theo cả người liền bị Tạ Kê xông tới như gió mà ôm vào lòng.
Hai tay của nam nhân ôm nàng rất chặt, hai tay giống như là hai khối sắt cứng rắn, đem cả người nàng giam cầm ngay giữa ngực mình.
Cái tay không ngừng run rẩy khẽ vuốt ve sau lưng nàng, ngay cả đôi môi đang dán lên tai nàng cũng không ngừng mà run rẩy.
"Không có, không có, không có, không có cưới thê tử, không có sinh con...!cái gì cũng không có...!Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...!là ta không tốt, đều là do ta không tốt, ta nên biết từ sớm, nên sớm biết rằng nàng cho đến bây giờ cũng không phải là người như vậy, Tiêu Nhi, Tiêu Nhi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Giọng nói của Tạ Kê khàn khàn, ngay sau đó Ninh Tiêu liền cảm thấy cổ mình nóng lên.
Một giọt nước mắt theo cổ của nàng mà trực tiếp trượt xuống, cho đến khi không cảm thấy nữa.
"Toàn bộ đều là lỗi của ta, là lỗi của ta, biết rõ nàng không thể nào làm như vậy, không phải loại người như vậy, lại hết lần này tới lần khác mà hận nàng lâu như vậy, vẫn tự nhiên oán trách nàng, thậm chí chưa từng đem nàng từ trong tay Quân Diệc Tắc về, còn để nàng lưu lại trong hậu cung của hắn ta chịu khổ, cuối cùng ngoài ý muốn mà chết ở trong đám cháy, là lỗi của ta.
Xin lỗi, xin lỗi...!Mặc kệ nàng tin hay không, đời trước ta chỉ có một người thê tử là nàng, không có cưới vợ cũng không có sinh con, không có gì cả..."
"Ha ha, giống như lời nàng nói trước kia, ta không một thời khắc nào là không nghĩ đến nàng, nhớ đến nàng, ngay cả chết cũng muốn chống đỡ mà mò lấy trâm cài của nàng, nắm chặt trong tay mới hài lòng mà chết đi, sau khi sống lại nhìn thấy nàng, càng là mỗi giờ mỗi khắc đều ở đây ăn giấm của nàng cùng với Quân Diệc Tắc, chua đến nỗi trong lòng ta nơi nào cũng chua, thậm chí ngay cả máu cũng chua..."
"Luôn kìm lòng không đặng mà muốn thân cận nàng, ôm nàng, hôn nàng, mong muốn nàng thời thời khắc khắc đều ở dưới tầm mắt của ta, cực kỳ lo sợ không muốn nàng cùng với Quân Diệc Tắc có bất kỳ một chút tiếp xúc nào, mỗi một ánh mắt nàng nhìn ta, toàn thân của ta đều phát run, buổi tối mặc dù không cùng nàng ngủ chung một giường, nhưng chỉ muốn cùng nàng ở chung một phòng, có thể nghe thấy hô hấp của nàng, ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm hạnh phúc, thậm chí đôi khi còn âm thầm mà cầu trời vĩnh viễn cũng đừng sáng nữa, nếu như đây chỉ một giấc mộng của ta sau khi chết, ta hy vọng sẽ không bao giờ tỉnh dậy."
"Tiêu Nhi, ta yêu nàng, đằng đẵng hai kiếp.
Có lẽ nàng chưa bao giờ nghe ta nói qua, đời trước lúc ta đến Ninh An Hầu phủ, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã động lòng, nàng hỏi tại sao ta lại phát hiện nàng bị Trương tú tài đẩy xuống nước, còn không phải là do ta vừa nhìn thấy nàng đã như bị ma xui quỷ khiến mà vô thức đi theo nàng, cũng không nghĩ đến Trương tú tài vậy mà dám đẩy nàng xuống nước.
Nhưng lúc đó nàng lại mắng ta là đồ lưu manh, kỳ thực cũng không có mắng sai, ha, lúc đó ta nhảy xuống nước, xác thực là trong đầu có ý niệm có thể vì chuyện này mà cưới được nàng, ta cũng quả thật là cái đồ lang sói lưu manh..."
Loại tâm tư hèn hạ này đã bị hắn che giấu trọn vẹn hai đời, vào giờ khắc này hoàn toàn nói hết ra.
Hắn yêu nàng, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã đắm chìm, một khi đắm chìm vào liền luân hãm tròn hai đời, sau đó cũng mặc kệ là nàng điêu ngoa, thanh tú, bá đạo, xinh đẹp, hoặc ham hư vinh, hay là đã chết.
Hắn yêu thích tất cả dáng vẻ của Ninh Tiêu, giống như định mệnh đã an bài.
Hắn đã từng sâu sắc phỉ nhổ oán hận bản thân, tại sao Ninh Tiêu đã như vậy rồi mà hắn vẫn nhớ mãi không quên, khắc cốt ghi tâm mà nghĩ đến.
Nhưng đến bây giờ hắn mới biết, hắn chưa bao giờ yêu sai người...
Nghĩ tới đây, Tạ Kê chậm rãi buông lỏng vòng tay đang ôm lấy Ninh Tiêu ra, từ phía sau lau đi giọt nước mắt lăn trên gò má của mình, bốn mắt nhìn nhau, chân tình trong mắt hai người sắp chực trào ra.
Đúng lúc này, Ninh Tiêu liền ôm lấy cổ hắn, Tạ Kê cũng hơi cúi đầu, thoáng cái liền hôn lên môi của đối phương.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, hắn một tay ôm ngang nàng lên...
Ngoài phòng, gió đêm chầm chậm thổi, lá cây rì rào, ánh trăng xuyên qua lá cây rơi xuống lốm đốm tia sáng.
Đêm rất nhanh đã muộn.
——
Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Tiêu rõ ràng cảm nhận được có người ở bên cạnh mình, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, đầu óc lại mơ mơ màng màng, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được, cuối cùng chỉ giật giật đầu ngón tay của mình, người ở bên cạnh liền cực kỳ quý trọng mà hôn lên trán nàng một cái, lại lần nữa chìm vào ngủ say.
Một giấc này, nàng trực tiếp ngủ một hơi qua giờ cơm trưa.
Lúc này, Ninh Tiêu mới mơ màng mở mắt ra, theo bản năng thả tay xuống vị trí bên cạnh, sờ tới sờ lui cũng không đụng đến người, vừa quay đầu nhìn về bên cạnh một cái, cả người mới thanh tỉnh lại, đang muốn đứng lên, toàn thân, nhất là tại một vị trí nào đó cực kỳ đau xót, khiến nàng lại lần nữa nằm trở lại.
Nhớ đến tối hôm qua, Ninh Tiêu trực tiếp kéo chăn đắp lên trùm kín cả người.
Nàng không nên vạ miệng, bầu không khí đang tốt như vậy, nàng lại nói cái gì mà xe ngựa, kết quả thì tốt rồi, giống như mở công tắc trên người Tạ Kê vậy, hai người mãi cho đến giờ mão (năm giờ sáng) mới ngủ, quyển "Tiểu nhân thư" kia cũng sắp bị bọn họ lật đến nát rồi, bây giờ còn nhăn nhúm ở dưới gối đây.
Nghĩ như vậy, mặt của Ninh Tiêu liền nhanh chóng đỏ lên từng mảng.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy âm thanh của phòng bị người đẩy ra, liền vô thức mà nhắm nghiền hai mắt.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy giọng nói của Tạ Kê chậm rãi vang lên: "Hả? Nương tử làm sao vẫn còn ngủ thế? Sao còn đem cả người giấu ở trong chăn thế này, lỡ như ngột thở thì phải làm sao đây?"
Vừa nói chuyện, vừa chậm rãi mà đi về phía giường, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn ở trên đầu Ninh Tiêu lên, liền nhìn thấy lông mi của đối phương đang không ngừng run rẩy.
Thấy thế, Tạ Kê không tiếng động mà cười một cái, nhưng trên mặt vẫn là làm bộ mà đưa tay chạm vào má của Ninh Tiêu: "Nương tử như thế nào mà ngủ đến bây giờ còn chưa tỉnh? Không lẽ do đêm qua ta làm hơi quá rồi..."
Tốt lắm, hơi quá đáng, lúc sau nàng còn vừa khóc vừa cầu xin rồi, mà cái tên lòng dạ hẹp hòi này vẫn còn nhớ kỹ đến xe ngựa xe ngựa, còn nói cái gì mà lần sau nhất định phải ở trên xe ngựa thử lại một lần nữa, ha, quả thực là không biết xấu hổi!
Mau chóng nghĩ lại một chút đi!
"Aiz, ta thực sự là quá đáng quá rồi, lần sau không được làm thế này nữa..." tay của Tạ Kê âm thầm mà sờ vào cổ Ninh Tiêu.
"Ha ha ha ha..."
Ninh Tiêu trong nháy mắt liền bật cười, sau đó lại lên án mà nhìn về phía Tạ Kê: "Chàng thật là đê tiện! Chàng xem ta thu thập chàng như thế nào..."
Ninh Tiêu cũng không giả ngủ nữa, trong nháy mắt giương nanh múa vuốt mà đánh Tạ Kê, thoáng chốc đã bị hắn ôm vào lòng.
"Ngủ đủ rồi chứ?"
"Ừm."
"Sáng sớm, ta nói với tổ mẫu bọn họ là nàng bị nhiễm phong hàn, không thể ra khỏi cửa, bây giờ nàng cũng không thể vạch trần ta nha!"
"Hừ hừ, còn phải xem tâm tình của ta."
"Xem tâm tình của nàng? Ta nhớ kỹ chúng ta chỉ mới thử mười trang đầu trong cuốn "Tiêu nhân thư", không bằng tìm thời gian, chúng ta liền đem cả quyển sách thử nghiệm một phen?"
"Khụ, không được, ta không được, ta bị phong hàn, a a, đầu ta đau quá, ta cần nghỉ ngơi, hiện tại cần phải nghỉ ngơi rồi, chàng mau thả ta ra, ta là một bệnh nhân, ta cần nghỉ ngơi."
"Ha ha ha ha ha..."
Tạ Kê không những không buông Ninh Tiêu ra, mà còn ôm nàng chặt hơn nữa.
"Có đói bụng không? Ngủ đến tận bây giờ, bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng không ăn, đói rồi đúng không, lát nữa ta để mấy người Họa Mi vẫn luôn hâm nóng bữa trưa trực tiếp đem lên cho nàng được không? Nàng rửa mặt trước đã!"
"Được."
Ninh Tiêu ăn xong bữa trưa, cũng đã đổi xong quần áo, đi theo sau Tạ Kê, liền tận mắt nhìn hắn cải trang, tận tay đưa bức thư cho một tên ăn mày nhỏ bé bẩn thỉu ở bên đường.
Tiểu ăn mày vừa nhìn thấy bức thư liền tay chân lanh lẹ mà nhét vào trong áo, sau đó lại tiếp tục ăn xin.
Tạ Kê cũng không quản, kéo tay của Ninh Tiêu đi thẳng về phía trước, giống như vừa rồi không phải hắn cố ý đưa cho tiểu ăn mày, mà chỉ là bất cẩn đánh rơi.
"Không cần quay đầu lại nhìn hắn ta, chốc nữa hắn ta liền rời đi."
"Không phải..."
"Nàng đang lo lắng liệu chúng có đưa thư đến được hay không à? Không cần lo lắng, nhóm tiểu ăn mày này số lượng đông đảo, lại vô cùng linh hoạt hiểu chuyện, sẽ không bị người ta phát hiện, hơn nữa chúng cũng đã sớm có ám hiệu với ta, mỗi lần quay về đều sẽ thấy ám hiệu, nên mới có thể cố ý chờ ở chỗ này, ngày hôm sau mang theo bức thư mà tùy ý tìm một đứa nhỏ ở trong thành, cho nó một chút đồ ngọt, để nó đưa thư đến phủ Thái tử, nếu như muốn âm thầm tìm người thì hỏi mấy đứa nhỏ, đứa nhỏ này không có ấn tượng thì lại hỏi đứa khác."
"Ta không phải có ý này..."
"Hửm?"
Tạ Kê nghi ngờ nhìn nàng, sau đó liền thấy Ninh Tiêu cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng mất tự nhiên mà dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.
"Hi hi, ta vừa lén nhìn thấy rồi, tên trên bức thư của chàng...!viết hai chữ Duyệt Ninh, ha ha ha, lúc chàng vừa mới sống lại hẳn là cũng đã viết thư gửi đến phủ Thái tử rồi nhỉ? Khi đó chàng còn chưa biết hoàn cảnh thật của ta, hẳn là rất hận ta nha, tại sao lại là Duyệt Ninh nhỉ? Là duyệt trong tâm duyệt (yêu) sao, còn Ninh là chữ kia trong tên ta sao? Chậc chậc, không nhìn ra nha, rõ ràng trước đó còn giả bộ không muốn cùng ta tiếp xúc cơ, thật không ngờ nha, trong lúc ta không biết lại thì chàng lại âm thầm khó chịu như vậy, còn Duyệt Ninh nữa chứ!"
Ninh Tiêu vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra khẽ chọc chọc ngực của Tạ Kê.
Lúc này, Tạ Kê mới hiểu được vì sao vừa nãy Ninh Tiêu cứ nhìn hắn cười, trong nháy mắt mặt liền đỏ lên một mảnh.
"Khụ, được rồi được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải quay về."
"Được, Duyệt Ninh tiên sinh."
Tạ Kê: "..."
Buổi tối, Ninh Tiêu nâng cằm ngồi đối diện với Tạ Kê đang ôn bài, nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của hắn liền chậm rãi mở miệng: "Thực ra, không chỉ là gửi thư nhắc nhở, mà đến ngày mùng mười tháng mười kia, để phòng ngừa vạn nhất, chàng cũng sẽ đi đến Vạn Phật Tự đúng không?"
Nghe thế, cái tay trước đó còn đang viết chữ của Tạ Kê liền trượt một cái, chữ an vừa viết xong trong nháy mắt dính lại thành một đoàn.
Tờ giấy này xem như bỏ rồi.
Nhẹ nhàng buôn bút lông ra, Tạ Kê lên nhìn Ninh Tiêu trước mặt mình, còn chưa kịp nói gì.
Ninh Tiêu đã chống hai tay lên bàn, chống đỡ thân trên của mình, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Đưa ta theo, ta cũng muốn đi!"
Nghe vậy, Tạ Kê nhíu chặt mày lại: "Đây không phải là đi chơi đâu, Quân Diệc Tắc là người như thế nào, nàng biết ta cũng biết, hơn nữa hắn ta còn có một sư phụ cao thủ võ lâm am hiểu hạ độc, nàng đi lỡ...!xảy ra chuyện gì? Ta phải làm sao đây?"
"Ta tốt xấu còn biết một chút công phu quyền cước, sức lực lại càng lớn đến lợi hại, ném từng người một hoàn toàn không thành vấn đề, ta ít nhất còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn chàng? Tay còn không có lực trói gà, chàng đi thật sự không phải thêm phiền cho bọn họ sao?"
Ninh Tiêu không chút do dự mà dỗi lại.
Tạ Kê: "..."
Lời nàng nói rất có đạo lý, ta không tìm được lý do để phản bác.
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, chàng đưa ta đi cùng, hai phu thê chúng ta lên núi bái Phật cầu công danh, phù hộ chàng thi đậu Trạng Nguyên cũng không có gì bất ngờ cả, nhưng ngược lại nếu chỉ có một mình chàng đi sẽ