Ngày thu săn, trong giây lát liền tới.
Ngày này, trời xanh mây nhiều, gió thu phất phơ.
Trầm Uyên Sơn, thân là lâm uyển* của hoàng gia Đại Dĩnh, lúc này gần như đã hội tụ toàn bộ tất cả các quan viên cấp cao ở đây, mà ngồi ở trên đài cao của lâm uyển không phải là người ước chừng đã có ba ngày không lên triều hoàng đế Đại Dĩnh Quân Huyền Tin thì còn có thể là ai.
*Lâm uyển: thời xưa thường chỉ rừng vườn nơi vua chúa rong chơi săn bắn.
Cứ việc là một tên ngốc, nhưng mỗi lần đều có một vị trí cho hắn ta, Quân Diệc Tắc ngây ngô mà cầm lấy bánh quế đặt trên trường kỷ trước mặt, ăn đến cả vạt áo đều dơ, vừa nhìn thấy ông ta, đôi mắt mịt mờ mà lóe qua, lại lần nữa dùng sức cầm lấy một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, nhét cho đến khi hai má đều phồng lên, phảng phất như một con hamster, hắn ta trước sau đều không có ý định dừng lại.
Phụ hoàng tốt của hắn ta sắc mặt thật sự tiều tụy, tiều tụy đến mức thậm chí phải học theo nữ nhân dùng phấn son để che giấu đi sắc mặt kém cỏi của ông ta, đáng tiếc cũng không biết là người trang điểm giúp ông ta quá mức vụng về hay là sắc mặt của đối phương thật sự kém tới mức phấn son cũng che giấu không được, lấy ánh mắt cực tốt của Quân Diệc Tắc chỉ liếc nhìn một cái liền thấy được lớp phấn phủ trên mặt ông ta, nhìn qua làm người chướng cả mắt.
Xem đến đây, trong lòng Quân Diệc Tắc lúc này mới hơi hơi chắc chắn.
Mà đúng lúc này, hoàng đế sau một hồi cố gắng luận điệu cũ rích nói chuyện như bình thường, tất cả hoàng tử bao gồm thái tử trừ bỏ Quân Diệc Tắc đều ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra, Thái tử vì xuất thân Trung Cung, lại là con vợ cả, đương nhiên là đứng đầu.
Vừa thấy được bọn ho, hoàng đế liền lập tức khen ngợi gật gật đầu: “Năm nay, giống như năm vừa rồi, lấy đồng hồ nước tính giờ, đến khi nước trong đồng hồ đều nhỏ ra hết, giữa các ngươi ai mang nhiều con mồi nhất trở về là có thể thắng và được trẫm ban thưởng, năm nay...”
“Bang!”
Hoàng đế liền lấy từ trong tay áo của chính mình móc ra một thanh chủy thủ vỏ đao được nạm đầy đá quý, liền đặt xuống mặt bàn trước mặt, tươi cười hơi thu liễm, bộ dáng tức khắc trở nên uy nghiêm trang trọng: “Thanh chủy thủ này là do Thái thượng hoàng trước kia khi trẫm thu săn đạt được hạng nhất, ban cho trẫm chủy thủ.
Năm nay chỉ cần ai mang về nhiều con mồi hung mãnh nhất, trẫm liền ban cho người đó thanh chủy thủ này!”
Hoàng đế nói năng vô cùng có khí phách.
Gần như ngay lập tức, tất cả hoàng tử ở đây, bao gồm cả Thái tử hô hấp đều trở nên dồn dập.
Thậm chí ngay cả Quân Diệc Tắc ngồi tại chỗ không có bước ra khỏi hàng, tay cũng theo đó khẽ run.
Ý nghĩa của chủy thủ này là cái gì bọn họ sao có thể không đoán được? Lúc trước hoàng đế khi vẫn còn là hoàng tử lấy được thanh chủy thủ này, hiện giờ ngồi ở vị trí vô thượng* tôn quý này, hơn nữa lại là do Thái thượng hoàng đích thân ban cho, ý nghĩa vị hoàng tử lấy được thanh chủy thủ này tiếp theo, rất có khả năng cũng bởi vậy mà dính vào quý khí, do đó ngồi lên cùng một vị trí.
*Vô thượng: không có gì ở trên nữa, vua chúa tự cho mình có quyền vô thượng.
Sao bọn họ có thể không kích động!
Lập tức, không chỉ là các hoàng tử, ngay cả bọn quan viên đều theo đó mà thở hổn hển, tuy rằng hiện tại đã lập Thái tử, nhưng đương kim Thánh thượng chính là người đẩy xuống Thái tử, từ vị trí hoàng tử bò lên, cho nên bọn họ đều ngầm ngầm lén lút mà đánh cược.
Tình hình hiện giờ chính là, bọn họ trước đó không lâu vừa mới nghe nói hoàng đế bệnh nặng, hiện tại ông ta lại làm ra chuyện như vậy, thật sự rất khó không gợi lên tâm tình kích động của bọn họ, rốt cuộc làm hầu cho vua là điều mà ai cũng khát vọng!
Mà hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất nhìn loanh quanh khắp nơi, thu vào đáy mắt tất cả những biểu cảm của đám người phía dưới, bao gồm Quân Diệc Tắc, ánh mắt cao thâm khó đoán, lúc này mới giơ lên chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Các quan viên còn lại sau khi hoàng đế uống ly rượu này xong, sôi nổi giơ lên chén rượu.
Này xem như rượu để bắt đầu thu săn, nhất định phải uống.
“Thu săn, bắt đầu!”
Uống rượu xong, hoàng đế tuyên bố như vậy.
Vừa nghe lời này, các hoàng tử ban đầu còn nửa quỳ trên mặt đất nhìn thoáng qua nhau, liền sôi nổi đứng lên, sau đó động tác lưu loát nhảy lên lưng những con ngựa lớn mà thuộc hạ dắt lại đây.
“Lên!”
“Lên!”
....!....
Các hoàng tử leo lên ngựa, liền lập tức dẫn dắt bọn thuộc hạ của mình sôi nổi đi vào rừng cây rậm rạp trước mắt.
Tư thế kia, bọn quan viên đang quan sát nhìn đến đều ở trong lòng nổi lên gợn sóng, có chút người thậm chí còn âm thầm cầu nguyện cho người mà mình đặt cược vào.
Chỉ có Quân Diệc Tắc vẫn ngồi ăn vui vẻ như cũ, làm những người phủng cao dẫm thấp*, bọn quan viên đã sớm chọn người để đặt cược vào đều không khỏi tâm sinh khinh thường, thật đúng là một tên ngốc, ai làm hoàng đế cũng được, miễn không phải là tên ngu xuẩn này là được!
*Phủng cao dẫm thấp: nịnh bợ những người ở địa vị cao, dẫm đạp coi thường những người có địa vị thấp.
Nhưng không người nào biết, Quân Diệc Tắc cười ha ha mà nhìn bóng dáng của bọn ca ca đệ đệ mình rời đi, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.
Đều đi tranh giành con mồi đi!
Người của hắn ta ở các nơi trong rừng rậm đã sớm chọn tốt vị trí để mai phục, kế tiếp coi ai mới là thợ săn, ai là con mồi!
Các hoàng tử đi săn thú, dư lại một số ít quan viên cùng đám con nhà quyền quý đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ có các hạng mục cố định như cổ vũ, bắn tên, ném dao, cưỡi ngựa, đá cầu v.v phảng phất giống như là đại hội thể thao bản cổ đại, một phương diện là để giải trí cho đại chúng, về phương diện khác cũng coi như là thể hiện trước mặt hoàng đế, năm rồi bởi vì những hạng mục này mà được hoàng đế thưởng thức cũng không phải không có.
Bởi vì để nước của đồng hồ bên kia nhỏ xong, không sai biệt lắm cần mất gần hai canh giờ.
Cho nên những người này có thời gian gần hai canh giờ để cạnh tranh biểu diễn trước mặt hoàng đế, một đám đề cao tinh thần, xoa tay hầm hè.
Hoàng đế ngồi trên cao trước sau đều mỉm cười mà nhìn, làm người căn bản phân biệt không rõ ông ta rốt cuộc là có đang vui hay không, nhưng điều đó lại khiến một đám vương tôn quý tộc đang ‘biểu diễn’ phía dưới càng thêm phần kích động nhiệt liệt.
Mà nhìn đồng hồ nước đang tí tách nhỏ giọt kia, Quân Diệc Tắc không biết tại sao, bỗng nhiên liền buông lỏng tay cầm bánh hoa quế lấy từ cái đĩa trước mặt, thong thả ung dung mà lau từng ngón tay của chính mình, cuối cùng tùy ý mà ném khăn, bưng lên ly trà xanh trước mặt, đưa đến bên môi, nhẹ uống một ngụm.
Đã nửa canh giờ qua đi.
Hiệu quả của thuốc, nên phát tác...
Mà hành vi khác thường như vậy của Quân Diệc Tắc trừ bỏ một bộ phận người để tâm tới, người còn lại lực chú ý của họ đều tập trung ở màn biểu diễn trên đất trống trước mắt.
Lúc những người này đang âm thầm nghi hoặc, còn chưa kịp nghĩ ra, màn biểu diễn trên đất trống đã tiến hành đến đá cầu, chỉ tiếc nhân tài tham gia đá cầu vừa mới ăn mặc xiêm y chỉnh tề, bước lên đất trống, còn chưa kịp thỉnh an với hoàng đế địa vị cao thượng, giây tiếp theo, một con ngựa lớn màu mận chín chợt từ trong rừng rậm chạy ra ngoài, phía trên lưng ngựa là một người thấy không rõ bộ dáng.
Vừa thấy con ngựa này, mọi người ở đây đều nhíu mày, số ít thậm chí quay đầu lại nhìn đồng hồ nước ở một bên, bây giờ mới qua bao lâu, sao lại có người trở lại, chuyện gì thế này?
Nhưng ngay sau đó bọn họ cũng không kịp nghi hoặc, đơn giản là vì con ngựa lớn màu mận chín kia mới vừa chạy đến trước mặt hoàng đế, dừng lại, một thị vệ cả người đầy máu lập tức từ trên trượt xuống—
Trong nháy mắt, tất cả đều ‘ồ’ lên.
Sau đó mọi người liền thấy thị vệ mặt đầy máu tươi giãy giụa quỳ xuống trước mặt hoàng đế, thanh âm cao vút lại thê lương mà bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, có...!Có thích khách, Thái tử cùng chư vị hoàng tử...!Bọn họ...! Bọn họ....”
Người này thậm chí lời còn chưa nói xong, liền lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
“Người tới...”
Thấy thế, hoàng đế vừa định mở miệng sai người tiến lên kéo vị thị vệ kia xuống, chữa trị cho tốt, đồng thời phái người đi điều tra xem bên kia Thái tử bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chưa từng nghĩ vừa mới lên tiếng, ông ta liền lập tức lung lay mà ngã xuống.
“A, chóng mặt quá, sao lại chóng mặt như vậy...”
“Không tốt, chúng ta trúng độc...”
“Có thích khách, đâm...”
....!....
Bọn quan viên vừa thấy hoàng đế không thích hợp, một đám vừa định đứng dậy, giây tiếp theo liền té ngã thật mạnh xuống chỗ ngồi, bọn họ hoảng sợ không biết phải làm sao mà phát ra những thanh âm kể trên.
Lúc này, Quân Diệc Tắc lẻ loi một người ngồi ở vị trí của hoàng tử, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, vỗ vỗ xiêm y của chính mình, từ từ đứng dậy, liền lập tức hướng về phía hoàng đế địa vị cao thượng mà đi tới.
“Đoan Vương! Đoan Vương ngươi thế nhưng lại không có chuyện gì?”
“Đoan Vương ngươi không phải...!không phải là tên ngốc sao?”
“Ngươi muốn làm cái gì, Đoan Vương?”
....!....
Hắn ta vừa bước ra, liền cơ hồ lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.
Mà những người này vừa thấy Đoan Vương từ trước đến nay lấy ngu dại mà nổi tiếng, nhân lúc mọi người đều trúng độc chỉ có thể ngồi tại chỗ kéo dài hơi tàn, hắn ta thế nhưng lại bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía hoàng đế, hơn nữa biểu tình hài hước lại bình tĩnh, căn bản nhìn không ra một chút gì ngu dại từ trước, nhiều người ở đây đều là những tên giảo hoạt trên quan trường, nháy mắt liền phát giác ra mùi vị từ bên trong.
Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi mà ngồi ở vị trí của chính mình, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Quân Diệc Tắc chậm rãi mà đi về phía ông ta.
“Tắc nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao?”
Thanh âm trầm thấp của ông ta vang lên.
Quân Diệc Tắc lại căn bản không có ý định đáp lại ông ta, chỉ cong môi, lập tức đi tới trước mặt ông ta, sau đó chậm rãi cúi thân xuống, duỗi tay lấy thanh chủy thủ nạm đá quý là sĩ khí của đối phương đặt trên bàn, dùng một chút lực, liền lập tức rút vỏ đao làm từ đá quý này ra.
“Đoan Vương ngươi đang làm cái gì!”
“Ngươi đây là đại nghịch bất đạo!”
....!....
Vừa thấy hắn ta thế nhưng làm trò trước mặt hoàng đế rút ra chủy thủ, một chúng quan viên nháy mắt bị sợ tới mức mở miệng ra cảnh cáo.
Nghe vậy, Quân Diệc Tắc lại căn bản không có ý định để ý đến bọn họ, chỉ cẩn thận nhìn chủy thủ trong tay hắn ta, sau đó cũng không có thu lại, chợt nhìn về phía hoàng đế, cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy thanh chủy thủ này không tồi, không bằng ngươi liền dứt khoát đưa cho nhi thần thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều tĩnh lặng.
Rốt cuộc những lời này ở hoàn cảnh như vậy thốt ra, mỗi người tại đây đều có thể nghe ra lời ngầm của hắn ta.
Quân Diệc Tắc tuy nói là chủy thủ, kỳ thật căn bản là chỉ thẳng vào vị trí mà hoàng đế ngồi kia.
Hắn ta rõ ràng là đang bức cung!
Trong nháy mắt, bọn quan viên đều ngạc nhiên mà nhìn về phía thất hoàng tử mà bọn họ trước nay đều không chú ý tới, à không, không thể nói là chưa từng chú ý tới, lúc trước thời điểm hắn ta si ngốc, bọn họ còn ở sau lưng cười nhạo qua.
Bọn họ từng tưởng tượng qua rất nhiều người có khả năng sẽ lên ngôi, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, v.v lại duy nhất không có nghĩ tới hắn ta.
Nhưng hiện tại, sự thật dạy bọn họ làm người, người thứ nhất bức cung, thậm chí rất có khả năng bức thành công lại là vị Thất hoàng tử này, nghe lúc trước vị thị vệ cả người đầy máu kia hội báo, Thái tử bọn họ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, mà hoàng đế cùng bọn họ cũng đã bị trúng độc, hiện giờ, liền cái mạng nhỏ đều bị nắm chặt trong tay người ta.
Bọn họ thật sự, xem thường hắn ta.
Mà bên này hoàng đế sau khi nghe được Quân Diệc Tắc nói, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta thật sâu.
“Ngươi đã làm gì với Thái tử bọn họ?”
“Thái tử? Ha ha ha ha...” Quân Diệc Tắc ngẩng đầu lên trời cười phá lên, sau đó một tay đem chủy thủ kia cắm về lại trong vỏ, liền oán hận mà nói: “Đến bây giờ, người thế nhưng còn nghĩ đến Thái tử tốt của ngươi, a.
Ta có thể làm gì bọn họ? Đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù!”
Quân Diệc Tắc nhìn chăm chú vào mắt của hoàng đế, nói như vậy.
“Oán? Thù? Thẫm như thế nào không biết ca ca cùng đệ đệ ngươi rốt cuộc có oán thù gì với ngươi?”
Hoàng đế híp mắt.
“Ha, bọn họ cùng ta không oán không thù, ngươi nói lời này ngươi cũng không cảm thấy hổ thẹn sao? Quân Huyền Tin, ngươi chẳng lẽ muốn cho ta ở trước mặt công chúng, nói cho mọi người, mẫu phi của ta rốt cuộc là chết như thế nào sao?” Đôi mắt Quân Diệc Tắc liền đỏ.
Vừa nghe được lời này, hoàng đế trong nháy mắt liền hiện lên một tia hồi ức.
“Như thế nào? Nhớ ra rồi sao? Phụ hoàng tốt của ta!” Quân Diệc Tắc dùng sức siết chặt chủy thủ trong tay, vỏ nạm đá quý cộm làm tay hắn ta hơi hơi đau, hắn ta cũng không rảnh lo: “Lúc trước mẫu phi của ta, là bị hoàng hậu đoan trang hào phóng hiền huệ kia của ngươi, vị mẫu hậu từ ái mà vĩ đại kia của Thái tử tự mình hạ lệnh độc chết sao? Thời điểm mà người chết đôi mắt trừng lớn, căn bản là chết không nhắm mắt, ngươi không cần phủ nhận, tất cả những điều này đều là ta ngoài ý muốn trốn ở tủ quần áo của mẫu phi tận mắt nhìn thấy...!khi đó ta nhìn vào mắt người, liền phảng phất nghe thấy được người nói với ta báo thù cho người, báo thù, nhất định không thể buông tha kẻ thù đã hại chết người! Ngươi nói ta có thù oán gì với Thái tử bọn họ, hả?”
Quân Diệc Tắc cảm xúc có chút kích động.
“Bắt đầu từ khi đó, ngươi liền giả ngây giả dại...”
“Ngươi cho rằng lấy tâm địa tàn nhẫn như vậy của Hoàng hậu, trừ bỏ mẫu phi ta rồi, sẽ còn dung tha ta sao? Ta không giả ngây giả dại, chẳng lẽ còn ngồi đó mà chờ chết sao?”
Quân Diệc Tắc không chút do dự mà nói như vậy.
“A...”
Nhìn Quân Diệc Tắc như vậy, hoàng đế không kiềm chế được mà cười nhạo.
“Ngươi cười cái gì!”
Nụ cười này cơ hồ là ngay lập tức liền chọc giận Quân Diệc Tắc, hắn ta quát lớn lên.
“Ta cười cái gì? Ta cười ngươi ngu xuẩn, cười ngươi ngốc, cười ngươi đầu óc chỉ làm bài trí.”
Hoàng đế không chút lưu tình nào mà mở miệng mắng: “Thái tử là con vợ cả lại là trưởng tử, nếu không có gì xảy ra, hắn kế thừa ngôi vị cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, Hoàng hậu nàng sinh đích trưởng tử, lại sinh ra Tứ hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Đại công chúa, dưới gối ước chừng có bốn hài tử, chỉ cần trẫm không phải thật sự là tên vô dụng hoa mắt ù tai, vị trí của nàng đương nhiên rất vững chắc, mẫu phi Huệ phi của ngươi, luận tướng mạo không so được Đức phi, luận tài tình lại không bằng Thục phi, luận nhu tình càng kém hơn Nhu phi, dưới gối cũng chỉ có một hài tử ốm yếu như ngươi, ngươi sao không dùng đầu óc mà thử suy nghĩ xem, Hoàng hậu đang êm đẹp vì sao lại ra tay với nàng, nhàn rỗi không có việc gì à, còn trả lại cho câu ngươi không giả ngây giả dại cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, coi như phục ngươi, liền so với một nửa của Thái tử đều kém hơn, Hoàng hậu là đụng đến cái gì, mới một hai kéo ngươi vào chỗ chết, chẳng lẽ là ăn đến no căng?”
Quân Diệc Tắc bị hoàng đế dùng từ cực kỳ khắc nghiệt mà mắng đến ngốc, lập tức liền trừng lớn mắt.
Ngay cả bọn quan viên còn lại trong lòng cũng sinh ra một loại ý niệm---đúng vậy, vì sao mà Hoàng hậu lại ra tay?
“Nhưng ta...!Nhưng ta rõ ràng tận mắt thấy...”
Quân Diệc Tắc đã chịu ảnh hưởng rất nhiều, lúc này liền nói đều có chút lắp bắp, đơn giản là vì trong lòng hắn ta cảm thấy hoàng đế nói không sai, nhưng sư phụ...!Đúng rồi, sư phụ...
Bên này Quân Diệc Tắc vừa mới nghĩ đến sư phụ hắn ta, giây tiếp theo một người nam nhân mặc hắc y che mặt liền lập tức thi triển khinh công đứng ở trước mặt mọi người.
“Tắc nhi, ngươi chính mắt thấy thảm trạng của mẫu phi ngươi lúc tử vong, thế nhưng còn ở đây dao động vì lời nói hươu nói vượn của tên cẩu hoàng đế này, chẳng lẽ đến hai mắt của mình ngươi cũng không tin tưởng sao?”
Vừa nghe thấy thanh âm này, hoàng đế liền lập tức quay đầu lại nhìn hắc y nam nhân: “Ngươi...!Là ngươi? Lý Chiêu!”
Chỉ dựa vào đôi mắt lộ ra bên ngoài, hoàng đế liền lập tức nhận ra thân phận người này.
Một màn này bị hoàng đế nhận ra, có thể là người này cảm thấy là nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng ngay tại chỗ liền cởi ra mặt nạ bảo hộ của chính mình, liền cất tiếng cười to: “Ha, không thể nghĩ được, nhiều năm không thấy, Quân Huyền Tin, xem ra người quen thuộc ta nhất vẫn là ngươi vị lão đối thủ này!”
“Lý Chiêu! Là ngươi, tên trộm tiền triều nhà ngươi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại đứng ở chỗ này?”
Một bên một vị lão hầu gia tê liệt ngã xuống trên mặt đất vừa thấy được mặt gã, liền lập tức hô to.
“Chết? A, năm đó bị vây khốn, chết cũng chỉ là một tên thế thân của ta thôi, nghiệp lớn chưa thành, ta làm sao dám chết?”
“Đoan Vương, ngươi đây là muốn cấu kết với hậu nhân của Thái tử tiền triều mưu phản sao?”
Lão hầu gia kia nhắm ngay Quân Diệc Tắc mà khai hỏa.
Tiền triều, Thái tử?
Chưa bao giờ biết thân phận chính thức của vị sư phụ thần bí của mình, Quân Diệc Tắc liền có chút ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía sư phụ của hắn ta.
Hậu nhân của Thái tử tiền triều, kia sư phụ của hắn ta không phải cũng là, hoàng thất tiền triều?
Tiền triều hắn ta biết, bởi vì lao dịch nặng nề, dẫn tới nhân dân oán than, vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều, càng là người tàn bạo hoa mắt ù tai, lúc này mới bị hoàng gia gia của hắn ta cầm đầu môn phiệt lật đổ, cuối cùng trở thành lịch sử.
Nhưng hiện tại có người nói cho hắn ta, sư phụ hắn ta, từ nhỏ dạy dỗ hắn ta văn thao võ lược, đối với hắn ta khi thì nghiêm khắc khi thì từ ái sư phụ, thế nhưng là hậu nhân của tiền triều.
Quân Diệc Tắc lập tức liền cảm giác tam quan của mình đều phải định hình lại.
Mà ở lúc ánh mắt của Quân Diệc Tắc lập lòe không ngừng, hoàng đế lại mở miệng: “Lý Chiêu, trẫm biết ngươi cho tới nay đều mơ ước vị trí của ta, nhưng ngươi bồi dưỡng nhi tử trẫm để phản trẫm là ý gì? Liền tính trẫm ngã xuống, đến lúc đó ngồi trên vị trí này như cũ vẫn là nhi tử của trẫm, như thế nào, muốn cho lão Thất đem ngươi tôn sùng làm thái thượng hoàng sao? Vẫn là nói ngươi từ đầu đến cuối đều lợi dụng hắn, chờ đến khi hắn không còn giá trị lợi dụng ngươi liền sẽ, hoàn toàn vứt bỏ hắn?”
Vừa nghe được những lời này, mắt Quân Diệc Tắc liền rũ xuống, trực tiếp giấu đi sự hỗn loạn rối rắm bên trong.
“Ha ha ha ha...”
Nghe đến đó, nam nhân tên Lý Chiêu này tức khắc liền phá lên cười, sau đó liền đi lên phía trước một bước dùng thanh âm vững vàng mà mở miệng: “Ngươi không cần ở đây cố ý châm ngòi ly gián, ai nói...!Tắc nhi là con của ngươi?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây liền lập tức nhìn về phía hắc y nam nhân một cách ngạc nhiên, ngay cả Quân Diệc Tắc cũng không ngoại lệ.
Bọn quan viên ở đầu càng sợ tới mức ở ngay tại chỗ mà run rẩy, xong rồi xong rồi, này mặc kệ là ai làm hoàng đế phía trên, bọn họ đều nghe được bí mật này, xong rồi, nhưng mà từ từ, ở đây nhiều người như vậy, có câu luật pháp không trách chúng, cái gì cần nghe mọi người đều nghe thấy hết, liền tính gϊếŧ, chẳng lẽ còn muốn xử tử hết tất cả bọn họ.
Nghĩ như vậy, bọn họ không khỏi bình tĩnh trở lại.
“Sư phụ...”
Quân Diệc Tắc có ngàn vạn câu muốn hỏi.
Chỉ là hắn ta bên này còn chưa hỏi ra miệng, thì ở phía sau hắn ta, hoàng đế đi trước hắn ta một bước nói, “A, lúc trước trẫm chỉ tra ra Huệ Phi là người tiền triều, cho nên mới làm Hoàng Hậu bí mật xử tử nàng, xem ra hiện giờ, điều trẫm tra ra còn quá ít, cũng quá lòng dạ đàn bà…”
Nghe vậy, Lý Chiêu cười mà không nói gì,