Ngục giam Tang Tháp Sơn.
Theo một trận âm thanh tiếng cửa sắt bị người chậm rãi mở ra từ bên trong vang lên, một đôi giày cao cổ màu đen lập tức liền dẫn lên mặt đất xi măng trước ngục giam.
“Người trẻ tuổi, từ hôm nay anh đã bắt đầu tự do rồi, đi ra đi, sau này không cần lại trở về nữa, trong này không phải chỗ tốt gì, sau này hãy sống thật tốt!”
Đồng chí cảnh ngục vẻ mặt chính khí, mặc một một cảnh phục màu xanh đen, duỗi tay liền vỗ nhẹ lên bả vai người thanh niên đứng bên cạnh anh ta, nói ra lời nói tận tình khuyên bảo như vậy.
Dường như lời nói như vậy đều đã nói với mỗi người ra tù, có người có thể nghe vào, có thể tiếp tục sống thật tốt, nhưng có những người căn bản sống chết không đổi, lại tiếp tục phạm tội vào tù, đến nỗi sau này bọn họ đều không muốn nói với những người đó nữa, những người đó căn bản đã thối rữa từ gốc đến ngọn.
Nhưng người bên cạnh này không giống, nghe nói trước khi vào đây còn là nhân tài của Kinh đại, chỉ đáng tiếc còn chưa học xong đại học, chính tại năm ba đại học bị bắt, sau khi vào đây bị phán cả bảy năm, chắc chắn không thể nào lại đi học tiếp nữa, ai, nếu không phải có biểu hiện tốt giảm hình phạt hai năm còn không biết phải ở trong này chờ đến lúc nào đâu!
Hiện tại cũng chỉ chưa quá hai mươi sáu, lại ở trong ngục giam ngoài ý muốn mà bị thương một chân, khiến cho lúc đi đường đều là khập khiễng khập khiễng, nhìn khuôn mặt có khí phách, sau khi ra ngoài còn không biết sẽ gặp phải những đả kích và kỳ thị nào, ai, chỉ hy vọng anh ta có thể vực lại tinh thần, làm người thật tốt.
Thật sự đáng tiếc…
Cảnh ngục thu lại bàn tay đang vỗ bả vai người bên cạnh của mình, trong lòng âm thầm cảm thán một tiếng như vậy, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông cao gần một mét tám mươi tám vô cùng nho nhã lễ phép mà cúi người với anh ta.
“Cảm ơn.”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp, còn mang theo một chút gợi cảm.
Nói xong, anh liền nhấc chiếc vali bằng da màu nâu đặt tại bên chân, nhấc chân đi ra ngoài.
Rất nhanh, bóng lưng khập khiễng, lại trước sau vẫn im lặng bình tĩnh kia của người đàn ông đã biến mất ở góc ngoặt sân tường phủ đầy dây thường xuân màu xanh biếc của ngục giam.
Đợi sau khi qua góc ngoặt, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy trạm xe công cộng nằm ở vị trí cách đó không xa vừa mới được sửa lại vì xây dựng thành phố.
Nhìn thấy trạm xe kia, người đàn ông dừng lại chút, liền chầm chậm đi về phía đó, bởi vì trạm xe này chỉ có khách của ngục giam Tang Tháp Sơn này, hôm nay lại không phải ngày nghỉ kép, người nhà của những người ngồi tù trong ngục giam cũng không có thời gian đến đây thăm bọn họ, vì vậy trạm xe trống rỗng, không có một ai đợi xe buýt.
Đợi khi người đàn ông vừa mới bước lên phía trước trạm xe, vừa vặn có một chiếc xe buýt liền dừng lại trước mặt anh, theo sau đó xùy một tiếng thả khí vang lên, cửa xe mở ra trước mặt anh, thấy vậy, thậm chí anh còn chưa ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc chiếc xe buýt trước mặt là tuyến nào, liền nhấc theo vali đi lên, trả tiền, liền đi xuống phía sau.
Một nhóm những người già trẻ gái trai vốn dĩ đang ngồi trên xe buýt nhìn thấy cách ăn mặc này của anh, cộng thêm trạm xe anh vừa đi lên, trong mắt không khỏi toát ra một tia khinh thường, chỉ là có những người che giấu rất tốt, có những người tương đối vụng về.
Từng người từng người nhìn người đàn ông đi về phía bọn họ, người bên cạnh có ghế trống liền tức khắc ngừng thở lại, sau đó không dấu vết để túi của mình sang ghế bên kia, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện người đàn ông ngàn vạn lần đừng ngồi ở bên cạnh bọn họ.
From app TYT
Cũng không biết là người đàn ông đã nghe được lời cầu nguyện của bọn họ hay là căn bản anh không nghĩ ngồi bên cạnh bọn họ, mắt anh nhìn thẳng liền lập tức đi đến vị trí hàng ghế cuối cùng bên phải liền ngồi xuống, vừa ngồi xuống, người đàn ông liền chuyển tầm mắt ra hướng ngoài cửa sổ, không hề để ý những người trên xe ghé vào cùng nhau nhỏ giọng thảo luận những gì, thỉnh thoảng còn giả bộ lơ đãng mà nhìn anh một cái.
Chỉ có ngẫu nhiên dường như gì mà “nhìn không ra”, “đẹp trai, “què”, “kẻ phạm tội”.
những chữ như vậy sẽ truyền vào trong tai người đàn ông, mặc kệ đã nghe thấy gì, người đàn ông như cũ đều không có phản ứng gì quá lớn, cho đến khi--
Hai cô gái học sinh trung học mặc đồng phục xanh trắng ngồi vị trí trước mặt anh, đeo tai nghe nhìn máy tính bảng trong tay, đè thấp giọng nói gọi lên một cái tên anh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, người đàn ông mới bỗng dưng thu tầm mắt của mình từ bên ngoài cửa sổ lại.
“Aaaa, thật sự là tiểu tiên nữ Ninh Tiêu, aa, trời ơi, cô ấy thật sự đã dựa vào [Thần Phi truyện] giành được Kim Tuệ Thị Hậu, trời ơi, vậy mà cô ấy đã đánh bại diễn viên gạo cội Tống Văn Hinh và Trần Gia Giai giành được Thị Hậu, mình quá cảm động rồi, sau này chắc chắn cô ấy có thể lên một bậc thang nữa, cô ấy mới ra mắt ba năm! Vốn dĩ vị trí của bốn tiểu hoa đán đã có người ngồi rồi, thế nhưng cô ấy mạnh mẽ gϊếŧ ra, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi! Mình xem lần này những antifan kia còn có thể chê kỹ thuật diễn của cô ấy kém như thế nào, ha ha!”
“Thật sao? Lúc mình làm bài tập đã liếc xem [Thần Phi truyện] vài lần, thật sự rất hay, trong nhà mình ông nội bà nội ba mẹ đều xem, chính là thích xem bộ dáng kiêu ngạo bá đạo của cô ấy không giống với những nữ chính bạch liên hoa kia, có thù liền báo thù tại chỗ, chưa bao giờ chịu ấm ức, trước đó mình đều bị những nữ chính tiểu bạch hoa chỉ biết khóc lóc sướt mướt kia làm phiền đến không được rồi, bây giờ liền thích kiểu này!”
“Còn không phải sao, lại nói kỹ thuật diễn của tiểu tiên nữ Tiêu Tiêu nhà mình thật sự rất tốt, mình xem thông tin trên weibo của cô ấy, nghe nói vẫn là tốt nghiệp khoa Y học của Kinh đại đó, trong giới giải trí nơi phổ biến học lực thấp kia, thật sự có thể gϊếŧ chết một mảng lớn trong giây lát.
Hu hu, lớn lên xinh đẹp thì thôi đi, học lực còn cao, học lực cao thì thôi đi, kỹ thuật diễn còn tốt, kỹ thuật diễn tốt thì thôi đi, bây giờ còn nổi tiếng rồi, quả thực chính là người thắng trong cuộc sống!”
“Ôi ôi, cậu đã xem tin nóng chưa, nghe nói thái tử gia của Hoa Ngu kia hiện tại đang điên cuồng theo đuổi tiểu tiên nữ nhà cậu, lần trước đã có người chụp trộm được anh ta cố ý đến [Thần Phi truyện] thăm ban Ninh Tiêu, chậc chậc, Ninh - thật sự là người thắng trong cuộc sống - Tiêu, sự nghiệp tình yêu đều gặt hái tốt đẹp, quả thực hâm mộ đến nước miếng của mình đều sắp rớt ra rồi!”
“Hứ hứ, mình mới không tin, chỉ cần không phải chị mình tự thông báo chính thức, mình sẽ không thừa nhận bất kỳ thân phận anh rể nào, thái tử gia của Hoa Ngu cũng không được!”
Thiếu nữ rõ ràng là fan only của Ninh Tiêu vừa nghe thấy scandal của cô, liền lập tức siết nắm đấm lại, thở hồng hộc nói như vậy.
Lại không nghĩ được ngay lúc này, tầm mắt của hai người tối lại, người đàn ông vốn dĩ ngồi ở phía sau các cô đột nhiên đứng lên, sau đó mọi người nghe được tiếng vang trên xe liền lén lút chú ý đến người đàn ông vừa ra khỏi ngục giam rất cao kia, khập khiễng đi về phía cửa sau của xe buýt.
“Dừng xe.”
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.
Vừa lúc đến trạm xe, tài xế lập tức giẫm phanh lại, nhưng bởi vì quá gấp, người trên xe vì quán tính đều vô thức hô lên một tiếng nghiêng người về trước, đợi khi đã hoàn hồn lại, bọn họ liền thấy cả người tên què kia nháy mắt đã gọi một chiếc xe taxi hai màu xanh vàng dừng lại ven đường, liền ngồi vào trong.
Vừa ngồi vào trong xe taxi, người đàn ông liền lập tức nói ra nơi anh muốn đến.
“Cao ốc Hoa Ngu.”
“Oke.”
--
Bên này, ý thức của Ninh Tiêu vừa hồi phục, liền nghe được một giọng nam đang lải nhải nói cái gì mà chúc mừng hay không chúc mừng bên tai cô, cô quay đầu lịch sự cười với anh ta một cái, lúc này mới thông qua gương chiếu hậu trên đầu, nhìn rõ ràng bản thân lúc này đang trang điểm lộng lẫy.
Cô gái trong gương giống như thiên tiên hơn nửa mái tóc xoăn dài được búi lỏng lên, chỉ để lại một chút rũ xuống, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng ngay cả dưới ống kính cũng sẽ không phản quang, làn da vô cùng trắng, hai hàng lông mày cong cong, đôi mắt như nước, lông mi hơi cong lên, đôi môi lại được tô son đỏ rực rỡ, trên người mặt một chiếc váy đuôi cá màu xanh biển có tua rua, trên vai lại khoác một chiếc áo khoác âu phục của nam còn hơi mang theo hơi ấm, vừa nhìn liền biết giá trị rất xa xỉ.
Không để ý đến tiếng nói chuyện của người đàn ông đang lái xe bên cạnh, hơi nhắm mắt lại, tất cả cốt truyện có liên quan đến vị diện này trong nháy mắt giống như bức tranh bày ra trong đầu cô.
From App TYT & Ngư team
Ngay sau đó, Ninh Tiêu mở mắt ra, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Ừm, thế giới này có chút thú vị, không chỉ cốt truyện chính của nam nữ chính thú vị, ngay cả cô và đối tượng mục tiêu của cô cũng vô cùng kích kích thú vị.
Tổng kết lại, thế giới này, chính là một bá đạo tổng tài lạnh nhạt ngạo nghễ vì yêu bạn gái của anh em tốt, lại cầu mà không được, cuối cùng liếc mắt một cái nhìn trúng bạch liên hoa nữ chính vừa lên đại học, bộ dáng có tám phần giống bạch nguyệt quang anh ta yêu thầm, sau khi coi như thế thân, mở ra một đoạn chuyện xưa ngược luyến ngược thân ngược tâm, sau đó ngược mãi ngược mãi, sau khi một mặt u ám của vị bạch nguyệt quang tâm cơ trà xanh bị vạch trần, thành công thông qua so sánh, cảm nhận được sự tốt đẹp và thật lòng của nữ chính, sau đó hai người thành công HE chuyện xưa.
Khụ, đây vẫn là bản đã tốt đẹp hóa.
Dù sao từ góc độ của Ninh Tiêu, trung tâm của câu chuyện này căn bản chính là tra nam tiện nữ, vừa làm bộ vừa ngược.
Từ đầu đến cuối nữ chính đau lòng thương tâm, gãy tay gãy chân, cuối cùng tim như tro tàn mà rời bỏ nam chính, sau khi nam chính rốt cuộc nhìn rõ bộ mặt thật của bạch nguyệt quang tâm cơ, chỉ quay đầu lại cầu xin hai tiếng, dầm mưa một chút, nữ chính liền dễ như trở bàn tay tha thứ cho anh ta.
Cũng may Ninh Tiêu không phải nữ chính, nếu không cốt truyện cứ ngược tới ngược lui như vậy, cuối cùng còn chỉ có thể ấm ức mà tha thứ cũng đủ khiến cô phun ra một ngụm máu.
Mà hiện tại người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô mặt hơi hơi phiếm hồng, cho dù là đang lái xe, nhưng một lúc ánh mắt liền sẽ chuyển lên người Ninh Tiêu, hay là tây trang được cắt may đặc biệt ở Italy này đều khoác lên người Ninh Tiêu, không phải chính là nam chính Tiêu Văn Hạo, còn có thể là ai.
Lại phối hợp với khuôn mặt đã được Thượng Đế hôn lên của Ninh Tiêu này, không cần nghĩ cũng biết, lần này cô cũng không phải người qua đường Giáp pháo hôi không xuất diễn nào.
Ừm, lần này Ninh Tiêu không phải ai khác, chính là--
Người trong cốt truyện vị bá đạo tổng tài Tiêu Văn Hạo này tâm tâm niệm niệm nhiều năm, chỉ cần cô vừa phát sinh mâu thuẫn với nữ chính, nam chính sẽ luôn vô điều kiện tin tưởng cô mà quở trách trách mắng oan nữ chính, ngay cả sau này tra ra là lỗi sai của Ninh Tiêu, cũng sẽ vì cô tìm một cái cớ tha thứ trong lòng như cũ, chỉ cần cô rơi hai giọt nước mắt, liền nhẹ nhàng buông tha lỗi sai.
Cho dù là lúc nào, mặc kệ đang làm gì với nữ chính, đón sinh nhật với cô ta cũng được, cùng cô ta ăn tối dưới ánh nến cũng được, thậm chí hai người đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị làm chuyện mắc cỡ cúng được, chỉ cần một cuộc điện thoại của Ninh Tiêu, anh ta liền lập tức vứt bỏ nữ chính, đi xa ngàn dặm đến bên Ninh Tiêu, thậm chí có lẽ chỉ là vì giúp cô mua một phần cổ vịt cay cô đã muốn ăn từ lâu.
Ở trước nữ chủ và Ninh Tiêu, giống như mắt chó mù rồi, vĩnh viễn đều vô điều kiện lựa chọn Ninh Tiêu.
--Bạch nguyệt quang tâm cơ.
Đùng vậy, ở vị diện này, Ninh Tiêu là nhóm so sánh của nữ chính Chung Tiêu