Nghe được tiếng của Từ Lam Chi ở phía sau, Cố Thanh Âm không chỉ thấy đau cái mũi mà não nàng cũng muốn đau a.Vị tiểu thiếu gia này làm sao lại thế nhỉ?Nàng nhớ là trước khi xuống xe nàng cũng không có trêu chọc gì hắn a!Trong lúc Cố Thanh Âm đang mải đau đầu thì trước mặt nàng lại truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Cố đạo hữu."Cố Thanh Âm phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, liền thấy được gương mặt của Hàn Dịch Phong.Lúc này sắc mặt của Hàn Dịch Phong tái nhợt, môi cũng trắng bệch, Cố Thanh Âm lùi về sau 2 bước, sau đó lại đụng phải một người khác.Cố Thanh Âm quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm đen như nhọ nồi của Từ Lam Chi, nàng cảm thấy bản thân thật là số khổ mà."Cho nên......!2 người các ngươi có thể đừng kẹp ta ở giữa có được hay không?" Cố Thanh Âm hỏi.Như thế này nhìn rất kỳ quái a, với lại đã có người qua đường nhìn về phía 3 người bọn họ rồi!!!Cố Thanh Âm nghĩ như vậy, thoáng rời đi cơ thể của mình để tránh đứng quá gần giữa 2 người đàn ông, nhưng vẫn là có chút kỳ quái, nhưng mà lúc này nàng cũng không chạy được, chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Từ đạo hữu có chuyện gì sao?""Hừ!" Từ Lam Chi nhìn nhìn Cố Thanh Âm, lại nhìn nhìn Hàn Dịch Phong đang đứng ở trước mặt, hừ lạnh một tiếng cũng không thèm trả lời.Được rồi, Cố Thanh Âm nhịn.Cái tên tiểu thiếu gia này đang tái phát bệnh công tử, Cố Thanh Âm nghĩ nàng chiếm khá nhiều tiện nghi từ tên tiểu thiếu gia này rồi, chịu một chút ủy khuất thì nàng vẫn là có thể nhẫn nhịn được.Cho nên, Cố Thanh Âm lại giương mắt nhìn Hàn Dịch Phong hỏi: "Hàn đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?"Hàn Dịch Phong nhấp môi nhìn Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm bị nhìn làm cho có chút ngượng ngùng, chuyển ánh mắt ra đằng khác, Hàn Dịch Phong cũng nhìn ra đằng khác theo, "Không có việc gì, ta đến mang các ngươi đi Phượng tộc.""Vậy thì làm phiền Hàn đạo hữu rồi." Cố Thanh Âm nhìn nhìn Hàn Dịch Phong với Từ Lam Chi, trong lòng chột dạ vô cùng.Nàng nghĩ, biết trước vậy thì nàng đã xuất quan sớm 1 ngày rồi, nếu mà vậy thì chắc sẽ không phải đối mặt với chuyện này rồi.Nhưng mà trên thế giới này cũng không có thuốc hối hận để ăn.Lúc mấy người chuẩn bị vào Phượng tộc, Hàn Dịch Phong đột nhiên nói với Từ Lam Chi: "Từ đạo hữu, linh thú bên ngoài không thể đi vào địa phận của Phượng tộc, đây là quy củ của tộc ta.
Từ đạo hữu có thể đến trạm thú ngoại thành gửi linh thú lại ở đó.""Phiền toái vậy? Không cần!" Từ Lam Chi nhướng mày nhìn Hàn Dịch Phong.Hắn giơ tay lên, 3 con Thanh lôi bích ba đồng thời xếp hàng, sau đó cùng lúc bay lên, nhảy vào không trung, biến mất trong làn mây.Thật sự là quá tuyệt a!Cố Thanh Âm ngửa đầu nhìn thân hình mạnh mẽ của 3 con Thanh lôi bích ba, liền nỗ lực khống chế nước mắt của bản thân không chảy ra, 3 con Thanh lôi bích ba này mà bán đi thì giá trị nhất định là ngàn vàng đó, thật sự là muốn đánh chết bản thân lúc ấy vì đã từ chối 3 con Thanh lôi bích ba này."Như vậy được chứ, Hàn đạo hữu." Từ Lam Chi nói."Có thể, chúng ta đi thôi." Ánh mắt của Hàn Dịch Phong không có một tia gợn sóng, thấy đã giải quyết chuyện của linh thú, xoay người liền đi luôn.Cố Thanh Âm cảm thấy Hàn Dịch Phong không thích hợp, nhưng nàng cũng không tiện để hỏi cái gì...........Lãnh thổ của Phượng tộc gắn liền với Vô Hạn Tông chỉ cách một tòa núi Phượng Hoàng.Sau núi Phượng Hoàng, mây núi liên miên chập chùng, nơi này đều là lãnh thổ của Phượng tộc.2 người Cố Thanh Âm bọn họ đi theo Hàn Dịch Phong đi vào trong núi rừng, trong núi rừng bóng cây um tùm, bòng hình quỷ dị.
Hàn Dịch Phong dẫn bọn họ đi đến một con đường cực kỳ hẹp."Tê!" Con đường này thật sự rất nhỏ, chung quanh còn có rất nhiều cỏ cây dại, Cố Thanh Âm đi theo đằng sau 2 người bọn họ, đã rất cẩn thận, nhưng cũng vẫn bị một cây dây đằng (* là loại cây thân leo) có linh thức (*đồ vật, sự vật có ý thức của riêng mình) làm bị thương cánh tay.Cố Thanh Âm nhìn về phía cây dây đằng kia, sau khi nó cũng thấy Cố Thanh Âm đang nhìn nó, còn cố ý nâng thân cây lên, cứ như là đang khiêu khích vậy."Ngươi bị thương sao?!" Từ Lam Chi là người đầu tiên chú ý đến Cố Thanh Âm bị thương.Hắn xoay người liền bắt lấy cây dây đằng kia, trực tiếp kéo đứt nó!"Từ đạo hữu, trên thân của nó có gai....." Cố Thanh Âm còn chưa nói xong, cũng đã thấy được cảnh Từ Lam Chi một tay kéo đứt cây dây đằng!Cố Thanh Âm: "......" Cáo từ, đây chính là tay thép đi!!!"Để ta xem vết thương của ngươi.....""Vết thương của ngươi thế nào rồi?"Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong như là đồng thời mở miệng nói, sau khi nói xong, 2 người bọn họ liền trở nên im lặng.Trong lòng Cố Thanh Âm cảm thấy không tốt, nàng lại nhớ tới lúc 2 người này đánh nhau ở trước động phủ của nàng.Nàng vội vàng pha trò nói: "Không sao không sao, vết thương nhỏ mà thôi! Không cần phải để tâm đến ta đâu, chúng ta vẫn là mau đi đi thôi!"Hàn Dịch Phong lại không có để ý tới lời này của Cố Thanh Âm, hắn vòng qua Từ Lam Chi, bước đến chỗ Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm có thể rõ ràng mà nhìn thấy, lúc Hàn Dịch Phong đi đến, cỏ dại xung quanh đều chậm rãi tránh ra một cái đường nhỏ, chỉ có một người là Hàn Dịch Phong có thể đi qua."Là Phi Vân đằng, loại cây này có độc." Sắc mặt của Hàn Dịch Phong khẽ biến, hắn đột nhiên xoay người, Cố Thanh Âm nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy được cây Phi Vân đằng bị Từ Lam Chi kéo đứt, bên cạnh lại là một cây Phi Vân đằng khác đang run run rẩy rẩy.Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Dịch Phong, cây phi vân đằng này nghẹn rồi lại nghẹn, sau đó "Phanh" một tiếng, nở ra một đóa hoa cúc nhỏ.Đóa hoa cúc nhỏ này bình thường hơn cả bình thường, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy được hoa cúc có 5 cái cánh, nhưng ở giữa bông hoa này lại có một viên như là trái cây.Hàn Dịch Phong hái viên trái cây này xuống."Dùng chất lỏng của cái này, có thể giải độc." Nói xong, Hàn Dịch Phong liền ngây ngẩn cả người, hắn mím môi sau đó chuyển ánh mắt qua chỗ khác, giọng nói nghẹn ngào, nói: "Cố đạo hữu, nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi bôi thuốc.""Ta......"Cố Thanh Âm còn chưa kịp từ chối."Vì sao lại là ngươi? Để ta giúp nàng ấy bôi thuốc!" Từ Lam Chi bất mãn đứng dậy.2 người nhìn nhau, dường như Cố Thanh Âm có thể thấy được pháo hoa của tức giận ở trong đó.Ngay lúc đại chiến chuẩn bị chạm nổ thì Cố Thanh Âm hét lớn một tiếng: "Đừng có tranh nhau nữa!!! Ta tự mình