Lần thứ hai Tần Gia Mộc tỉnh dậy đã là 11h trưa, cậu chỉ có thể bất lực mắng câu "Chết tiệt!"
Phương Chính Hạo thấy cậu tỉnh rồi thì cũng rời giường, trần như nhộng bước xuống, sau đó lấy quần áo để mặc.
Lúc này Tần Gia Mộc mới nhớ ra một vấn đề, quần áo mặc trước lúc cậu hóa trang đã gửi ở quầy lễ tân, hôm qua lăn lộn với Quý Cảnh Lam, bộ đồ hầu gái bị vứt dưới đất, thê thảm không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Thế bây giờ cậu phải làm như nào? Mặc cái gì?
Phương Chính Hạo như hiểu cậu đang lo lắng điều gì, bình tĩnh mặc quần áo xong mới mỉm cười nhìn cậu.
"Anh mua cho em quần áo mới rồi đó, em mặc vào đi."
Tần Gia Mộc nghe thấy câu nói này liền có chút cảm động, hóa ra Phương Chính Hạo khi xuống giường thì vẫn còn là một chính nhân quân tử, còn biết mua quần áo cho cậu.
Tần Gia Mộc kêu Phương Chính Hạo lấy túi quần áo cho cậu, cậu sẽ thay đồ luôn trong chăn, tránh cho không mặc gì đi ra lại bị anh ăn tươi nuốt sống lần nữa.
Tần Gia Mộc thay đồ xong thì vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, soi gương thấy cổ có mấy vết đỏ như muỗi chích.
Tần Gia Mộc trầm mặc mấy giây, sau đó thở dài: Được rồi, coi như muỗi chích đi!
Vì đã là buổi trưa nên Phương Chính Hạo đưa Tần Gia Mộc đi ăn cơm luôn.
Địa điểm là một quán cơm nhỏ mà sạch sẽ, cách khách sạn vài km.
Phương Chính Hạo không cần hỏi Tần Gia Mộc muốn ăn gì, gọi liền một mạch những món mà cậu thích.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Tần Gia Mộc lướt điện thoại một lúc, cậu phát hiện, thế mà có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.
Lưu Dĩ Vân, Quý Cảnh Lam, rồi tin nhắn của An Tử Kiệt.
Còn một cuộc điện thoại từ tối hôm qua lúc cậu bị Phương Chính Hạo kéo đi, là Từ Minh Húc gọi đến.
Tần Gia Mộc nhắn tin trả lời An Tử Kiệt, đại khái là nhắn mình đã về, vẫn ổn, mới ngủ dậy nên giờ mới trả lời được.
Cậu nhắn tin hỏi Quý Cảnh Lam có chuyện gì vậy, còn Lưu Dĩ Vân thì trực tiếp bỏ qua.
Đến cái tên Từ Minh Húc, cậu có chút do dự, mãi một lúc sau khi thức ăn được mang lên, cậu mới nhấn vào nút gọi.
Sau mấy giây, đột nhiên Tần Gia Mộc nghe được tiếng chuông điện thoại từ phía sau.
Theo bản năng cậu quay lại thì vừa hay chạm mắt Từ Minh Húc.
Ủa???
Từ Minh Húc??
Tần Gia Mộc khó tin nhìn anh, sao anh cũng ở đây nhỉ?
Mà bên cạnh Từ Minh Húc còn tên họ Lưu đang ôm vai bá cổ anh.
Lưu Dĩ Vân thấy Tần Gia Mộc thì đi nhanh đến chỗ cậu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống: "Honey!"
Phương Chính Hạo đen mặt nhìn hai người, còn Từ Minh Húc thì sững sờ trong giây lát, điện thoại rơi "bộp" cái thì mới tỉnh lại.
Lưu Dĩ Vân gọi anh bạn đang thất thần kia vào ngồi cạnh mình, còn Tần Gia Mộc thì ghét bỏ ngồi cách xa Lưu Dĩ Vân.
Phương Chính Hạo lên tiếng: "Quan hệ của hai người là thế nào?"
Lưu Dĩ Vân nhanh mồm trả lời: "Như anh thấy đó, quan hệ người yêu."
Tần Gia Mộc trợn mắt nhìn Lưu Dĩ Vân, đang định lên tiếng