Cố Cách Cách mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chị hai đang ngủ trên ghế sô pha phòng khách, tấm chăn trên người trượt tới ngang hông. TV mở nhưng tắt tiếng, có lẽ đã ngủ quên trong khi xem. Rón rén bước tới, vừa định giúp chị đắp lại chăn trên người, thì người trên sô pha chợt tỉnh.
"Bé út, em về rồi à?" Giọng của Cố Vân vốn rất dịu dàng, giọng khi vừa tỉnh dậy lại càng dễ nghe hơn.
Cố Cách Cách mở đèn phòng khách, rót một cốc nước cho mình, tuy không uống quá nhiều rượu, nhưng rượu đỏ tác dụng chậm, về đến nhà mới thấy đầu có chút váng vất. Lại nghĩ đến Miêu Tư Lý uống đến hơn một bình, đêm nay chắc chắn sẽ rất khó chịu. Dù sao cũng có mẹ ở bên chăm sóc, nên lo lắng cũng là dư thừa.
Uống hết cốc nước trên tay, ngồi xuống bên cạnh Cố Vân, Cố Cách Cách mới hỏi: "Mệt như vậy sao chị không vào phòng ngủ đi?"
"Không phải đang chờ em sao? Còn tưởng rằng em không về nữa chứ, đã muộn thế này." Cố Vân ngồi thẳng người, chuyển động cánh tay cùng chân, chỉ mấy động tác đơn giản mà lại đầy quyến rũ yêu kiều.
Nếu là bình thường, thấy chị hai như vậy, Cố Cách Cách nhất định phải châm chọc một câu, "Chị mị thành như vậy để quyến rũ đàn ông à?" Nhưng hôm nay tâm tình cô không tốt, nên lười nói, Cố Vân cũng kiếm được lời.
Cố Vân không phải kiểu sắc nước hương trời, ít nhất là không đẹp như Cố Cách Cách, nhưng nét phong tình của chị thì Cố Cách Cách dù học thế nào cũng không học được. Đương nhiên chị ba Cố Nguyệt càng không cần nói, trừ bỏ trong lý lịch Cố Nguyệt được điền là nữ, còn lại tất cả các phương diện đều chẳng khác đàn ông. Có lẽ việc này có liên quan tới nghề nghiệp của cô. Trước đây Cố Nguyệt là vận động viên, bây giờ làm giáo viên thể dục trong trường đại học. Nếu không phải cô đã kết hôn và sinh con thì hai bậc trưởng bối trong nhà đã nghi ngờ đứa con gái thứ hai có thể cưới về một người vợ. Đây cũng không phải do tư tưởng của hai người tân tiến, mà do con gái thứ hai của bọn họ rất giống đàn ông. Thế nên sau khi con gái thứ hai này dẫn một chàng trai về, nói cả hai muốn bên nhau, thì hai ông bà bị hù đến cằm cũng rớt xuống. Nói thật hai người tình nguyện con gái của mình thích phụ nữ, ít ra hiệu quả thị giác còn dễ nhìn hơn.
Cho nên đôi khi Cố Cách Cách cũng sẽ đổi "Chị mị thành như vậy để quyến rũ đàn ông à?" thành "Chị mị thành như vậy để quyến rũ chị ba à?" Mỗi lần như vậy Cố Vân đều đáp trả bằng một cái liếc mắt, có điều vì rất phong tình, nên càng giống liếc mắt đưa tình.
Lại nói về khả năng miệng mồm cay độc, công lực của bà Cố duy nhất chỉ truyền được cho Cố Cách Cách, bất kể là Cố Vân hay là Cố Nguyệt, dù có thúc ngựa cũng đuổi không theo kịp cô. Trước đây lúc cả nhà ăn cơm, thông thường đều là Cố Cách Cách cùng bà Cố một bàn; còn Cố Vân, Cố Nguyệt cùng ông Cố một bàn. Thứ nhất là chịu không nổi hai người ăn một miếng cơm phải nói năm câu. Thứ hai là hai người không chỉ tranh cãi mà còn động thủ, một khi câu nói của ai rơi xuống hạ phong, sẽ lập tức dùng vũ lực để đem chiến thắng trở về. Vì vậy, mọi người thường xuyên bị Vô Ảnh Cước dưới gầm bàn của hai mẹ con làm ngộ thương.
"Sao vậy, có tâm sự à?" Cố Vân cũng đã phát hiện Cố Cách Cách khác thường.
"Vâng." Cố Cách Cách dựa đầu lên vai Cố Vân. Cảm thấy vẫn không thoải mái, cô liền nằm xuống gối đầu lên đùi chị. Mỗi khi tâm tình không tốt cô thích nhất được nằm trong lòng chị hai trút ra tâm sự của mình.
Cố Vân xoa nhẹ tóc cô, dịu dàng nói: "Nói cho chị nghe xem."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Bố mẹ vẫn chưa về sao?"
"Bố mẹ mới gọi điện về, nói đêm nay ngủ lại nhà Lộc Minh, định chơi mạt chượt cả đêm với chú dì."
Nghe thấy tên của Khâu Lộc Minh, Cố Cách Cách lập tức nổi lên hứng thú, nghiêng người quay mặt về phía Cố Vân: "Hôm qua Khâu Lộc Minh đến nhà chúng ta, chị gặp rồi chứ? Cậu ta bây giờ thế nào?"
Cố Vân cười: "Muốn biết sao hôm qua không chịu về gặp người ta?"
Cố Cách Cách bĩu môi: "Em trốn cậu ta còn không kịp, làm sao có thể tự chui đầu vào rọ? Khùng sao?"
Đương nhiên Cố Vân biết hết ân oán giữa em gái út và Khâu Lộc Minh, mỗi lần bị Khâu Lộc Minh làm cho tức giận đều chạy đến trước mặt chị oán hận. Có đôi khi Khâu Lộc Minh đến tố cáo Cố Cách Cách nhưng đa phần đều là mua đồ ăn ngon đến lấy lòng chị hai này. Trong mắt Cố Vân, Khâu Lộc Minh rất giống một đứa em trai.
"Lộc Minh đã trưởng thành rồi." Cố Vân nghĩ một chút mới nói.
Cố Cách Cách lườm một cái đầy xem thường: "Nói thừa quá. Em đã hai mươi tám, cậu ta nhỏ hơn em ba tuổi, giờ cũng đã hai mươi lăm."
"Ý của chị, cậu ấy trưởng thành hơn so với trước khi xuất ngoại, bất kể là về diện mạo hay tính tình. Ngày hôm qua, cậu ấy còn liên tục hỏi thăm em, chờ mãi cho đến khi em gọi điện thoại nói không về, mới thất vọng đi về đấy. Chị cảm thấy cậu ấy vẫn còn rất yêu em."
Cố Cách Cách vội vàng nói: "Đừng, em chịu không nổi."
"Ngược lại, bố mẹ rất hài lòng. Hơn nữa, buổi sáng lúc gia đình em ba trở về Thượng Hải, còn dặn dò nhất định phải cố gắng làm mối cho cả hai, để lần sau khi em ba về thăm nhà sẽ được tham dự lễ kết hôn của hai đứa."
Cố Cách Cách nghe được ba chữ lễ kết hôn, trong lòng bỗng thấy nặng trịch, lại nhớ đến những lời Miêu Nhã vừa nói với cô dưới lầu, tim không nén được nhói đau. Đối với cô, việc kết hôn