Cố Cách Cách đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, đáng tiếc vẫn không nghĩ tới hiện thực còn tàn khốc hơn rất nhiều.
Khi cô cùng Miêu Tư Lý bước vào sảnh đường khách sạn, mấy chục đôi mắt đều đồng loạt nhìn qua. Khi cả hai đã tới bàn ngồi xuống, tầm mắt mọi người vẫn đứng nguyên tại cửa như cũ.
Miêu Tư Lý khó hiểu kéo cánh tay Cố Cách Cách, tò mò hỏi: "Bọn họ đang nhìn gì vậy?"
Cố Cách Cách không nói, bởi vì sẽ có người thay cô giải đáp nghi vấn này cho Miêu Tư Lý.
Năm phút đồng hồ trôi qua...
Mẹ của Cố Cách Cách — Đường Ngọc Khê, cất giọng hỏi: "Đàn ông đâu?"
Bố Cố Cách Cách — Cố Thạch Lâm: "Con rể đâu?"
Chị hai Cố Vân, chị ba Cố Nguyệt của Cố Cách Cách: "Em rể đâu?"
Cô bác chú dì cậu mợ của Cố Cách Cách: "Người yêu của bé út đâu?"
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý bị một cơn mưa câu hỏi dồn dập làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi Cố Cách Cách: "Hôm nay không phải tiệc sinh nhật của bố chị sao?"
Bà nội hơn tám mươi tuổi của Cố Cách Cách giọng run run trả lời thay: "Hôm nay không phải tiệc đính hôn của Cách Cách sao?"
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý cuối cùng đã hiểu rõ, vừa muốn mở miệng cất tiếng cười to đã bị U Minh trảo của Cố Cách Cách che kín.
"Cô dám cười ra tiếng, tôi sẽ lập tức ném cô ra ngoài cửa sổ."
Miêu Tư Lý trợn tròn mắt nhịn cười, nhưng thực sự vẫn không nhịn được, đành phải gục xuống bàn. Bả vai run run nói cho Cố Cách Cách biết, cô đang cười thảm.
Cố Cách Cách càng thêm hối hận. Đáng lẽ không nên đưa người này tới đây, giờ thì ngay cả tấm lót cuối cùng của mặt mũi cũng đã mất.
Chị ba Cố Nguyệt hỏi: "Út, không phải trong điện thoại em nói sẽ mang bạn trai về à? Người đâu?"
"Em chỉ nói là đi hai người, không hề nói mang bạn trai. Là các chị hiểu lầm." Trong lòng Cố Cách Cách âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn đã không đưa người giả mạo đến, chứ dựa theo tình hình trước mặt, nói không chừng thật có thể nấu gạo thành cơm, buộc cô đính hôn tại chỗ. Vỗ ngực, lén thở phào một hơi, sự quấy rối của Miêu Tư Lý giờ ngược lại trở thành trợ giúp, trong lòng cũng không còn tức giận, chỉ vào Miêu Tư Lý giới thiệu: "Đây là Miêu Tư Lý, đồng nghiệp ở công ty mới."
Miêu Tư Lý lập tức cười cong tròng mắt, dáng vẻ cực kỳ ngoan hiền: "Chào chú dì, chào mọi người, kỳ thật cháu và Cách Cách đã quen biết từ rất lâu, chúng cháu... chúng cháu rất thân với nhau ạ." lại bồi thêm một câu, "Cực kỳ, cực kỳ thân luôn đó ạ." Nói xong, bỏ tay xuống dưới bàn, cấu véo một cái lên chân Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách bị đau, đành gật đầu theo: "Đúng vậy."
Đường Ngọc Khê nghe Miêu Tư Lý là bạn thân của con gái, thấy cô vừa xinh đẹp miệng lại ngọt, lập tức có cảm tình ngay. Từ sau năm hai đại học, con gái dẫn Tiểu Hứa về bị bà mắng cho một trận chia tay, qua nhiều năm như vậy không còn thấy con gái dẫn bạn về nữa. Tuy con gái không nói ra miệng, nhưng bà biết trong tâm lý cô ít nhiều cũng có trách bà, thế mà hôm nay phá lệ dẫn theo bạn tới, chứng tỏ cô đã không còn giận dỗi. Tiếc nuối duy nhất chính là, Miêu Tư Lý lại là phụ nữ, nếu như đưa chàng trai nào đó đến thì bà sẽ càng vui hơn. Có điều không thể lạnh nhạt với khách đến, gắp một con tôm vào bát Miêu Tư Lý, cười nói: "Miêu..." Tên Miêu Tư Lý có chút khó đọc, Đường Ngọc Khê nhất thời không nhớ ra.
Miêu Tư Lý vội vàng nói: "Dì, cứ gọi cháu là Miêu Miêu!"
"Ồ Miêu Miêu, nhìn cháu chẳng khác gì Cách Cách nhà dì cả, đều quá gầy, mau ăn nhiều một chút." Đường Ngọc Khê lại gắp thêm cho Miêu Tư Lý một miếng thịt bò.
Miêu Tư Lý lập tức ngọt ngào nói: "Cám ơn dì."
Cố Cách Cách nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhìn qua Miêu Tư Lý, toàn thân nổi lên da gà, trong lòng khinh bỉ hai người một hồi. Rõ ràng cả hai đều thuộc dạng cao tay ấn, vậy mà giờ, già thì giả bộ từ ái, trẻ thì giả bộ đáng yêu, không đi làm diễn viên đúng là lãng phí nhân tài.
Quả nhiên chỉ qua một lát, Đường Ngọc Khê đã đánh thẳng vào chủ đề: "Miêu Miêu, cháu là bạn thân của Cách Cách, dì muốn hỏi thăm cháu chuyện này. Cách Cách thực sự không có bạn trai hay chỉ đang gạt người trong nhà? Con bé sau khi chuyển đi, sống chết không chịu cho chúng ta đi thăm chỗ ở, dì hoài nghi nó lén lút giấu... trai."
Không biết là bị chọc cười, hay do nhận được bất ngờ đáng sợ, Miêu Tư Lý đang bóc vỏ tôm nghe thấy vậy thì liền run tay, đánh rơi con tôm xuống đĩa, khiến nước tương bắn cả lên tay cô.
Cố Cách Cách thừa dịp lấy khăn tay đưa cho Miêu Tư Lý, nhỏ giọng uy hiếp: "Nếu cô dám nói một lời dư thừa, sau này cứ mà liệu hồn." Rồi sau đó nhướn mày, bắt đầu xoay qua bà Cố, "Mẹ, xem người nói gì kìa? Cái gì mà lén lút giấu trai, cũng không sợ người ta chê cười à? Con gái người không gả đi được đã đủ thê lương, thế mà người còn khua chiêng gõ trống bố cáo khắp thiên hạ. Người nói xem con có xấu mặt không? Người có xấu mặt hay không? Thể diện cả gia đình này có mất hết không?"
"Việc gì đến cô." Bà Cố trách mắng một câu, đem Cố Cách Cách gạt sang một bên, tiếp tục nhiệt tình truy hỏi Miêu Tư Lý: "Miêu Miêu, công ty của cháu có nhiều chàng trai độc thân không? Có lớn tuổi quá không? Chất lượng tốt chứ? Cố Cách Cách nhà dì có xứng không?"
Cố Cách Cách: "..." Phía trước nghe còn tạm được, tới câu cuối cùng sao lại thấy chói tai, cái gì mà cô có xứng hay không? Bộ cô kém cỏi đến mức đó sao?
Miêu Tư Lý bị một đống câu hỏi cùng câu cú ngữ pháp của hai mẹ con làm cho hoàn toàn choáng váng, vừa rồi còn bị người nhà của Cố Cách Cách dọa sợ, hai mắt cứ thế mở to, vẻ mặt 'vô tội' nhìn cả hai người.
Có điều nhìn vào trong mắt Đường Ngọc Khê, biểu hiện của Miêu Tư Lý chính là cái kiểu