Rõ ràng đây vốn là tiệc sinh nhật của bố Cố Cách Cách, nhưng giờ bỗng chốc biến thành công đường bức cung. Mỗi người đều lấy kinh nghiệm bản thân giảng giải cho Cố Cách Cách, nói cho cô biết hôn nhân quan trọng với một người phụ nữ thế nào, thanh xuân quan trọng với một người con gái ra sao, rồi tương lai, rồi đàn ông, rồi con cái,... tất cả chúng đều quan trọng ra sao đối với một cô gái.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng chưa đến mức để Cố Cách Cách phải hộc máu bỏ mình, bởi vì dù sao từ khi hai mươi lăm tuổi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu khóa học chính trị như vậy, cũng từng được vô số lần tẩy não, sớm tôi luyện được kỹ năng lỳ lợm, ngũ độc bất xâm. Mà thứ chân chính khiến Cố Cách Cách phải đóng băng chính là, một bà lão họ hàng dẫn theo một anh chàng... hay có thể gọi là trẻ ranh to xác, đến trước mặt mẹ cô rồi nói: "Cô xem, Cách Cách lúc này chưa có đối tượng, mà cháu trai tôi cũng đang độc thân, hay là cứ để cho hai đứa chúng nó ở bên nhau đi?"
Lúc Cố Cách Cách ngước lên, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một tấm lưng cường tráng, đến lúc nhìn thấy rõ mặt chỉ yên lặng cúi đầu, tìm khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng thùng rác đâu, dạ dày cứ co rút từng cơn, mà cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cố Cách Cách: "Cậu có thể béo, nhưng đừng nên béo đến mức ngay cả ngũ quan cũng phân không rõ chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật tôi chỉ có chút mũm mĩm của trẻ con."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể có mụn, nhưng cũng không cần cả mặt đều có chứ?"
Trẻ ranh to xác: "Đó là mụn của thanh xuân, mụn càng nhiều thì càng tuổi trẻ."
Cố Cách Cách: "Cậu có thể đeo mắt kính, hay là cái gì cũng được, nhưng cậu có chắc đó là mắt kính, mà không phải hai đít chai không?"
Trẻ ranh to xác: "Kỳ thật cũng chỉ có một ngàn độ."
Cố Cách Cách: "Nhìn quần áo cậu mặc trên người, mạo muội hỏi tiếp một câu, bé con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trẻ ranh to xác: "22. Chị yên tâm, tôi không chê chị lớn tuổi. Mẹ tôi nói, nữ hơn ba như ôm vàng khối, chị lớn hơn tôi sáu tuổi, xem như buôn bán lời, có thể ôm hai khối."
Cố Cách Cách: "..."
Mẹ Cố Cách Cách có chút khó xử.
"Cùng với người như thế có phải rất uất ức cho con gái không?"
Cố Cách Cách: "Đâu chỉ mỗi uất ức! Nếu mẹ thật muốn để con ở bên cậu ta, con tình nguyện bị nhét trở về bụng mẹ để sinh lại đấy!"
Trẻ ranh to xác kia không thể nào biết được sự ghét bỏ của Cố Cách Cách, còn kiêu ngạo kéo tay bà nội: "Con thấy chị Cách Cách rất tốt, bà nói với chị ấy đi."
Cố Cách Cách phun ra một ngụm máu tươi.
Miêu Tư Lý vô cùng thông cảm vỗ vai cô: "Xin nén bi thương."
Lòng bị đè nặng bởi sự uất ức, Cố Cách Cách chỉ muốn uống rượu giải sầu. Đáng tiếc hỏi vua có bao nhiêu sầu, mà lại như một đám thái giám tới thanh lâu, uống bao nhiêu rượu, sầu cũng không vơi bớt.
Người trong nhà cũng biết lòng cô khó chịu, nên không ngăn cản gì, đều chỉ khe khẽ thở dài. Làm người đã khó, làm phụ nữ lại càng khó hơn và làm một người phụ nữ đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa lấy được chồng thì lại càng khó hơn nữa.
Miêu Tư Lý vì phải lái xe, nên chẳng hề đụng tới một giọt rượu. Có điều nhìn thấy Cố Cách Cách đã say đến mắt lờ đờ chân lảo đảo, nghĩ ngồi xe mô tô sẽ có chút nguy hiểm với cô, nên tới một góc, lấy điện thoại di động: "Chú Tứ, phiền chú lái giúp cháu một chiếc xe tới đây."
Đường Ngọc Khê vốn định đưa cô con gái say khướt về nhà, nhưng vì lời thề son sắt của Miêu Tư Lý, nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cố Cách Cách, Đường Ngọc Khê mới đành thôi. Con gái lớn và con gái thứ cùng nhau về, trong nhà bà quả thật cũng chẳng còn phòng trống, nên đành giao Cố Cách Cách cho Miêu Tư Lý. Lúc gần đi còn kéo tay cô dặn dò: "Giúp dì khuyên nhủ Cách Cách, để con bé suy nghĩ lại."
"Con sẽ." Miêu Tư Lý vô cùng trịnh trọng đáp, ở trong mắt cô, lời thoại hẳn là thế này.
Đường Ngọc Khê: "Miêu Tư Lý, con có đồng ý sẽ chăm sóc Cố Cách Cách suốt đời không? Dù sau này con bé có giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm yếu, con vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên chứ?"
Miêu Tư Lý: "Con đồng ý!"
Tiếng chuông giáo đường vang lên, buổi lễ kết thúc.
Miêu Tư Lý dìu Cố Cách Cách ra khỏi khách sạn. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lập tức bước tới phía hai cô.
Người đàn ông trung niên đến gần, mở miệng: "Cô chủ, có cần tôi giúp không?"
"Không cần." Cô luyến tiếc để người khác chạm vào Cố Cách Cách, bước đến chiếc Ferrari màu xám bạc trước mặt, nhận lấy chìa khóa, đặt Cố Cách Cách vào ghế lái phụ, nịt dây an toàn, rồi mới nói với người đàn ông trung niên kia, "Đã làm phiền chú rồi, chú Tứ."
Hình Tứ vốn là một người rất ít lời, nhưng lại ngoại lệ đối với Miêu Tư Lý, mặt cười hòa ái nói với cô: "Cô chủ đừng quá khách sáo, trên đường lái xe cẩn thận."
"Vâng." Miêu Tư Lý đáp rồi lên xe, nhấn ga lướt đi.
Hình Tứ vẫn đứng ở ven đường, thẳng đến khi xe của Miêu Tư Lý biến mất trong màn đêm, mới ấn điện thoại gọi: "Chị Miêu, cô chủ đang ở bên bạn, rất bình an."
* * *
Mở mui trần của Ferrari lên, để gió đêm giúp người say thức tỉnh.
Cố Cách Cách mở mắt, có lẽ bởi vì say rượu, nên đôi mắt chỉ có thể mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy vô số đốm sáng lúc mờ lúc tỏ, lắc lắc đầu, lúc này mới có thể nhìn rõ đấy là đèn đường, còn cô đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ. Theo bản năng quay đầu, thấy trên ghế lái là một người phụ nữ tóc đỏ gợn sóng, khuôn mặt nghiêng có những đường nét dịu dàng, trông rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua còn rất giống một người. Vươn cánh tay, sau một lúc đung đưa mới chạm được vào hai má Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: "Em là đồ thần kinh?"
Thân mình Miêu Tư Lý cứng đờ.
Miêu Tư Lý luôn không phải là một học sinh ngoan, thậm chí còn là một học sinh có vấn đề. Trốn học, đánh nhau, môn học nào cũng cầm đèn lồng đỏ, học bạ thì loang lổ vết xấu, chỉ có thể