"Cám ơn." Cố Vân nói sau khi đã khôi phục ý thức.
Một lòng nhiệt tình của Diệp Mạn Điệp đã bị dập tắt nhanh chóng, nguyên nhân vào lúc lên đỉnh, Cố Vân lại gọi một tiếng "Tư Phàm!". Cô biết Cố Vân không cố ý, nhưng hành vi tiềm thức ấy lại khiến cô rất thương tâm. Người phụ nữ nở rộ dưới thân mình, thế nhưng lại gọi tên một gã đàn ông khác. Chẳng lẽ đây chính là lời nhắc nhở cô vừa trải qua tình một đêm sao? Vậy mà vừa rồi cô còn rất nghiêm túc, kết quả trái tim bị hung hăng bóp nghẹt. Câu cám ơn này hệt như sát muối vào vết thương cô.
Trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái, thậm chí nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, vậy mà cả hai đã như hai người xa lạ. Cố Vân nhìn Diệp Mạn Điệp đưa lưng về phía chị, cảm thấy được sự lạnh lẽo của cô. Điều này làm cho chị thật không hiểu. Chẳng lẽ sau khi ân ái, Diệp Mạn Điệp lại hối hận sao?
"Chị làm sao vậy?" Cố Vân phá vỡ sự im lặng.
Những lời này chỉ nhẹ nói bên tai Diệp Mạn Điệp, giọng nói mềm mại trong trẻo mang theo sự lười nhác, giống như một ly cà phê đậm đặc thuần hương vị. Lời nói dịu dàng êm tai này vốn là do trời sinh, không phải cố ý nói hay tạo ra được.
Diệp Mạn Điệp không nhịn được run rẩy. Giọng Cố Vân lập tức từ lỗ tai ngọt đến tận đáy lòng, khiến cô cũng dịu đi, còn có chút cảm giác khác thường. Suy nghĩ một lúc rồi quay mặt về phía chị, hỏi: "Có biết tôi là ai không?"
Cùng một vấn đề mà trong buổi tối Diệp Mạn Điệp hỏi đến hai lần, Cố Vân có cảm giác muốn trợn trắng mắt: "Diệp Mạn Điệp."
Cuối cùng cũng có được chút an ủi, Diệp Mạn Điệp nói: "Ngủ đi." Vừa muốn xoay người, thì bị Cố Vân ôm lấy, nên khuôn mặt và ngực của cả hai liền dán chặt nhau, cảm giác kỳ dị như điện giật lại truyền khắp người, thẩm thấu đến tận trái tim, trong nháy mắt cảm giác kích thích vừa rồi lại tràn ngập. Người phụ nữ trước mặt này khiến cô không kiềm chế được chính mình, còn muốn nhấm nháp thêm lần nữa, nên vươn tay ra vuốt ve hai má Cố Vân, cười nhẹ hỏi: "Chưa đủ à?"
Giữa đêm khuya vắng lặng, lời nói dù trắng trợn cũng không lộ vẻ lưu manh, nhất là khi phát ra từ miệng một nữ vương, đó thật giống như một loại ban ơn, có điều...
Ánh mắt xinh đẹp của Cố Vân toát ra vẻ phong tình, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười nhẹ mang theo chút đùa cợt, đầu ngón tay lớn mật vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn mịn màng của Diệp Mạn Điệp, còn dùng giọng rất nhẹ nói: "Nên đến lượt tôi hành động."
Giờ phút này Cố Vân như một người hoàn toàn khác với người phụ nữ căng thẳng đến không biết làm gì ban nãy, đương nhiên đó đều là công lao của Diệp Mạn Điệp. Chẳng những cô đã châm cho toàn thân chị nóng lên, còn ban thưởng cho gan hùm mật gấu để chị có thể chọc nghẹo đùa bỡn với nữ vương.
Diệp nữ vương sau khi nghe được lời chị nói, cả người cứng đờ, hiển nhiên nhất thời chưa thích ứng được với sự tráo đổi này.
"Chị luôn đem mình gác xó không thấy tịch mịch sao?" Cố Vân gần như dán cả bờ môi đỏ mọng lên tai Diệp Mạn Điệp, dùng giọng nói cực kỳ ngọt ngào dịu dàng hỏi.
Diệp Mạn Điệp nhăn lại đôi mi thanh tú: "Tôi thà thiếu chứ không ẩu."
Đôi mắt Cố Vân thực sự rất xinh đẹp, luôn trong suốt ướt át vô cùng, tràn ngập phong tình đang chớp chớp nhìn Diệp Mạn Điệp: "Như vậy tôi có thể trở thành người may mắn kia không? Cho dù chỉ trong lúc này."
Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ nhìn chị, hơi thở có chút bất ổn: "Em đã làm đến đây còn hỏi tôi làm gì nữa à?" Giữa hai chân bởi vì bị Cố Vân trêu cợt mà ẩm ướt hơn, trong lòng cũng dâng lên dục vọng mãnh liệt.
Cố Vân nói: "Đây không phải là vì lễ phép sao?"
Diệp Mạn Điệp: "..."
Cố Vân khe khẽ cười rồi hôn lên môi cô, bắt đầu trình diễn một màn còn ướt át hơn cả trước đó.
Ngọn nến mùi oải hương đã muốn tàn, âm nhạc cũng nhỏ đến không còn nghe thấy, chỉ còn tiếng rên rỉ dồn dập hòa vào nhau.
Kể cả khi đã tiến vào trong thân thể Diệp Mạn Điệp, Cố Vân vẫn còn tưởng chị đang nằm mơ. Một người phụ nữ thanh cao lạnh lùng như Diệp Mạn Điệp vậy mà lại đang hoan lạc dưới thân mình? Quả thật là điều không thể tưởng tượng, có lẽ chỉ là ảo giác do uống rượu mà ra.
***
"Cho nên ý của chị là chỉ mình tôi chịu thiệt?"
Qua vài câu nhắc nhở của Diệp Mạn Điệp cùng cố gắng tự nhớ lại, Cố Vân gần như đã nhớ hết toàn bộ buổi tối hôm đó. Cứ tưởng chỉ là một giấc mộng xuân, không ngờ lại là sự thật! Chị có tình một đêm với một người phụ nữ, mà đó lại còn là nữ thủ trưởng của chị. Nghe ý tứ của Diệp Mạn Điệp cứ giống như do chính chị tự động cởi bỏ váy áo, rồi quyến rũ ôm ấp thủ trưởng? Đây chẳng phải như một đoạn tình tiết máu chó thường xuyên xuất hiện ở các tiểu thuyết ngôn tình sao —— Trợ lý say rượu dụ dỗ thủ trưởng?! Nhưng đây là nữ trợ lý và nữ thủ trưởng nha... Mình đã đói khát đến mức ấy luôn sao?
Có điều chị gái Cố của chúng ta không có bao nhiêu suy nghĩ về việc chị đã cám dỗ thủ trưởng, mà lại đang rối rắm về câu nói của cô, đó là sự khác biệt trong lời kể của Diệp Mạn Điệp và trí nhớ của chị. Theo lời Diệp Mạn Điệp nói, sau khi chị được thỏa mãn liền ngủ mất (...). Còn theo chị nhớ lại, hình như chị cũng 'ăn' Diệp Mạn Điệp, tuy chị cũng biết việc đó rất khó xảy ra. Người phụ nữ cao ngạo như Diệp Mạn Điệp làm sao có thể để mặc chị làm càn?
Diệp Mạn Điệp nhướn mày, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là chịu thiệt? Ý của cô là tôi chiếm lợi của cô?"
Cố Vân vội vàng nở nụ cười đặc trưng của Cố thị, tức là giả lả cười "Ha ha ha" (...): "Đương nhiên không phải."
Diệp Mạn Điệp