"Lại đây Miêu Tư Lý. Nhéo tôi một cái xem có thật tôi đang ở độ tuổi tiền mãn kinh không? Tại sao lại có ảo giác vậy?" Cố Cách Cách nói.
Miêu Tư Lý lập tức véo vào tay cô.
Cố Cách Cách ai oán liếc cô một cái: "Bảo nhéo là nhéo thật à?" sau đó chỉ vào hai người đang hôn môi cách đó không xa, hỏi: "Đó là chị hai tôi phải không?"
Miêu Tư Lý: "Phải."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Đó là chị dâu em phải không?"
Miêu Tư Lý: "Phải."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Cả hai đang hôn nhau à?"
Miêu Tư Lý: "Phải."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý vỗ vai cô an ủi: "Quên đi, quên đi. Trời cần phải mưa, gái lớn phải gả chồng, ngăn không được đâu. Tùy cả hai đi."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý nói: "Đi thôi. Đợi khi nào hai người ấy làm xong chính sự, chúng ta lại vào."
Cố Cách Cách: "..."
Khi cả hai chuẩn bị bước ra, thì nghe thấy phía sau có người gọi: "Cố Cách Cách, em đứng lại ngay đó cho chị."
Cố Cách Cách quay đầu, giơ một tay lên nói: "Em thề. Nếu không có sự đồng ý của chị, em sẽ không méc mẹ."
Cố Vân: "..." Bước ba bước đến trước mặt Cố Cách Cách, kéo tay cô: "Ra đây, chị có lời muốn nói với em." Cũng không thèm để ý Cố Cách Cách có đồng ý hay không, lập tức kéo cô ra ngoài. Trước khi đóng cửa còn nhìn thoáng Diệp Mạn Điệp, chị vẫn chưa quên hành động điên rồ mà Diệp Mạn Điệp định làm.
Văn phòng lớn chỉ còn Diệp Mạn Điệp và Miêu Tư Lý.
"Dù sao chị cũng biết em thích con gái, nên em thấy không có gì không ổn. Hơn nữa cũng đã nhiều năm rồi, chị cũng nên tìm cho mình một người yêu." Miêu Tư Lý đi tới, sau khi ngồi xuống còn nói thêm: "Chị Cố Vân là một người phụ nữ tốt."
Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ dừng mắt mình lên đôi mắt Miêu Tư Lý — đôi mắt giống hệt Vũ Huân, tiêu chuẩn mắt đào hoa, vô cùng đẹp, cũng rất câu hồn, làm cô mê luyến không thôi. Nhưng giờ khắc này dường như không còn mê người như trước, bởi vì cô phát hiện một đôi mắt khác còn khiến cô rung động hơn.
Miêu Tư Lý bị Diệp Mạn Điệp nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên. Lúc trước Diệp Mạn Điệp cũng thường xuyên nhìn cô như vậy, nhưng cô không cảm thấy gì, bởi vì khi đó cô không biết Diệp Mạn Điệp cũng thích phụ nữ. Bây giờ Diệp Mạn Điệp nhìn cô như vậy, liền cảm thấy điều đó không đơn giản.
"Em đoán đúng, mấy năm qua tôi vẫn luôn thích em." Diệp Mạn Điệp có sự mẫn tuệ đặc hữu của một thương nhân, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu người khác.
Miêu Tư Lý không hề tỏ ra kinh ngạc dù bị nhìn thấu, bởi vì chỉ khi không còn điều gì giấu giếm mới có thể thoải mái nói ra. Trước kia Diệp Mạn Điệp không nói mà hôm nay lại nói, chứng tỏ cô đã buông xuống, nên không nói gì, chờ Diệp Mạn Điệp nói tiếp.
Diệp Mạn Điệp chậm rãi nói: "Lúc mới bắt đầu là bởi vì thấy em rất giống anh trai em, sau đó phát hiện ở cảm tình, em cũng đặc biệt cố chấp như vậy. Những điều đó đã hấp dẫn tôi."
Miêu Tư Lý nói tiếp lời cô: "Nói đến cùng, trong mắt chị, em cũng chỉ là người thay thế anh trai em, thực chất là chị thích anh trai em chứ không phải em."
"Đó là nguyên nhân mà tôi không hề nói tâm ý của mình cho em biết. Không phải sợ em cự tuyệt, mà vì tôi không phân biệt rõ được thứ tình cảm này. Nhưng không thể phủ nhận tôi rất thích em."
Miêu Tư Lý nói: "Cái thích này không phải là yêu. Chị tuy là chị dâu nhưng trong lòng em chị giống như chị gái. Em nghĩ địa vị của em cũng thế trong lòng chị."
Diệp Mạn Điệp không phủ định quan điểm của cô, tiếp tục nói: "Tôi không phải một người dài dòng, nhưng trong chuyện này quả thật bó tay bó chân. Bởi vì tôi đã đánh mất anh trai em một lần, nên không muốn mất đi lần nữa, cho dù chỉ là giải khát trong mơ."
Miêu Tư Lý nhướn mày hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?" Từ những gì vừa thấy rõ ràng chính là Diệp Mạn Điệp đang cùng Cố Vân hôn môi. Cô không muốn bị kẹt giữa hai người này, hơn nữa còn ở thế bị động.
"Em nói Cố Vân?" Nhắc tới Cố Vân, Diệp Mạn Điệp lại nhớ tới nụ hôn dang dở, trong miệng vẫn còn lưu giữ hương vị ngọt lành của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Như em nói, cô ấy đúng là người phụ nữ tốt. Tuy chúng tôi quen biết không lâu, nhưng cô ấy đã hấp dẫn tôi. Tôi nguyện ý dùng thật nhiều thời gian để tìm hiểu cô ấy."
Miêu Tư Lý khẽ thở dài nhẹ nhõm, mặc kệ nói thế nào thì Cố Vân cũng là chị của Cố Cách Cách. Nếu Diệp Mạn Điệp chỉ vì chơi đùa mà làm tổn thương Cố Vân, quả thật cô không biết phải ăn nói thế nào với Cố Cách Cách.
Diệp Mạn Điệp thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, cũng đoán được đôi chút, nở nụ cười thản nhiên nói: "Em sợ tôi kết giao với Cố Vân chỉ vì muốn quên em?"
Miêu Tư Lý nói: "Em chỉ hy vọng chị là chân thật."
Diệp Mạn Điệp hỏi lại: "Em không tin tôi?"
Miêu Tư Lý nhìn cô thật sâu: "Không, em tin chị. Anh hai đã mất nhiều năm như vậy mà chị vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí còn gửi gắm tình cảm lên em. Em biết chị là một người trọng tình cảm."
Diệp Mạn Điệp cười: "Tôi còn nghĩ em sẽ nói tôi là một người ba phải chứ, vừa nãy tôi còn nói thích em mà."
Miêu Tư Lý lại một lần nữa cường điệu: "Đó không phải tình yêu."
"Nếu trước đây tôi còn nghi ngờ, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn có thể khẳng định, tình cảm của tôi đối với em chỉ là tình cảm ký thác."
Diệp Mạn Điệp ngả người tựa vào lưng ghế, tìm tư thế ngồi thoải mái nhất rồi tiếp tục nói, "Tình cảm không phải là thứ buôn bán được, không phải có thể suy nghĩ cặn kẽ rồi thận trọng những bước tiếp theo, mà tình cảm chính là xúc động, không lý trí, thậm chí bất kể hậu quả gì. Tôi có thể lý trí nói chuyện với em như vậy, có nghĩa đã chứng minh được điều này. Nếu có thể sớm nói chuyện thẳng thẳn với em, có lẽ tôi đã không bị việc ấy quấy nhiễu lâu đến vậy, cũng đã sớm bắt đầu một đoạn tình cảm mới."
Miêu Tư Lý ngắt lời cô: "Không phải, chỉ là bây giờ chị mới tìm được đúng người thuộc về chị."
Diệp Mạn Điệp cười gật đầu: "Phải, đúng thời điểm gặp được đúng người mới là duyên phận. Nếu tôi gặp Cố Vân sớm hơn vài năm, khi đó anh em còn sống, và cô ấy còn chưa ly hôn, có lẽ giữa chúng tôi cũng không có khả năng bên nhau."
Lúc này, Miêu Tư Lý hoàn toàn buông tâm, nhưng lại lo lắng đến một việc khác, dùng giọng điệu từng trải nói với Diệp Mạn Điệp: "Hai người phụ nữ yêu nhau cũng không phải là việc dễ dàng, sẽ có liên quan đến rất nhiều việc. Đến khi cả hai chân chính yêu đối phương vô cùng, sẽ hiểu ngay. Về việc này em có kinh