Có thể sinh ra một Cố Cách Cách miệng lưỡi sắc bén cùng độc miệng như vậy, có thể thấy bà Đường Ngọc Khê chắc chắn không phải kẻ dễ chơi. Toàn bộ công phu miệng lưỡi của bà hoàn toàn được tu luyện từ ép mua ép bán. Một khi đã bước vào cửa hàng của bà mua quần áo, không đứng nửa giờ cũng đừng mong giảm được một phân tiền, ngay cả khi nói rách cả mép, miệng khô lưỡi đắng mới bớt được mười đồng tám đồng, không cũng chỉ bớt được số lẻ cũng đã cảm động rơi lệ. Trước khi đi còn xúc động đến rơi nước mắt nói: "Cám ơn bà chủ, nhất định lần sau tôi lại đến..."
Một người phụ nữ phát triển từ một sạp quần áo nhỏ thành chuỗi cửa hàng lớn, có thể thấy được năng lực của bà thế nào. Đáng tiếc trong ba cô con gái chỉ có một đứa nhận được chân truyền của bà. Con gái lớn thì trời sinh tính cách dịu dàng, không thích tranh đi đoạt lại, càng đừng nói đến chuyện cãi nhau, cũng may chị ngoài mềm trong cứng, nhiều ít bù lại một phần. Con gái thứ hai thì khỏi phải nói, đúng là cái đồ 'nhị hàng*' như thứ tự, chỉ toàn giành thiệt thòi về phần mình; có điều trong họa có phúc, trong ba con gái chỉ có cô là thuận buồm xuôi gió nhất. Còn con gái út thì tính nết quả thật y như bản sao của bà, từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, chỉ có cô đi khinh người, chứ không ai dám trêu chọc cô; con gái thời đại này nên như vậy, đỡ phải lo sau này không cẩn thận lấy phải kẻ gia trưởng bị chồng ăn hiếp. Kết quả con gái cường thế làm bà toại nguyện nhất, nhưng lại khiến bà rớt kính mắt, vì là con gái lại đi thích con gái. Bà dạy dỗ như vậy rốt cuộc là sai hay đúng?
(*: Nhị hàng thường để ám chỉ 'người hay chịu thiệt về phần mình', vì lúc xưa gia sản thường chỉ để cho người con đầu. Ngày nay, còn ám chỉ 'đồ ngốc'.)
Lúc đầu không đồng ý, bởi vì bà và ông Cố đã sống nửa đời người, cũng lần đầu tiên nghe thấy hai người con gái có thể yêu nhau. Sau này nhìn thấy con gái lớn ly hôn, mới biết thời đại đã không còn như trước, bọn họ không thể hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi. Tục ngữ nói, 'con cháu có con cháu phúc', thôi để kệ chúng đi. Hơn nữa, Miêu Tư Lý cũng là cô gái có gia giáo, lễ phép lại hiểu chuyện, quan trọng nhất là một lòng say mê Cố Cách Cách, ngoài thân phận con gái thì không còn gì đáng chê trách.
Thật vất vả bỏ đi thành kiến, thuyết phục chính mình, thế nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện, nào là nhà giàu có, nào là con gái riêng, rồi tai nạn xe cộ... tất cả những chuyện mà trước giờ chỉ xuất hiện trên phim truyền hình, giờ lại rành rành hiện ra trước mắt, còn là người mà đứa con gái bà sắp sống bên cạnh nửa đời còn lại. Sao diễn biến không sến rện thêm chút nữa đi?
Với những điều kia, người làm mẹ như bà chưa lên tiếng phản đối kịch liệt, mà chỉ mới nói vài câu tích tụ trong lòng đã có người không vui? Hừ, có lẽ ông trời biết mình buồn miệng, có khổ không có chỗ tố, có giận không biết mắng đâu, mới đưa tới một người cho mình xả?
Bà Cố hắng giọng: "Cô chính là quý bà Miêu Nhã, người lẳng lặng làm tình nhân sau lưng một người đàn ông hai mươi năm? Quả là trăm nghe không bằng một thấy."
Tất cả mọi người đều nghe ra được bà Cố đang cố ý châm chọc Miêu Nhã làm tình phụ hai mươi năm, còn cố tình nhấn mạnh chữ lẳng lặng, ý châm chọc càng sâu, không để chút mặt mũi nào cho Miêu Nhã, giống như vừa nãy Miêu Nhã cũng không lưu chút mặt mũi nào cho bà.
Miêu Nhã như phớt lờ ý châm chọc đó, chỉ cười nói: "Có phải còn trẻ đẹp hơn so với tưởng tượng của bà không? Nói thật, nếu bà sớm gặp tôi một chút, có khi tôi đã dạy miễn phí bí quyết dưỡng sắc đẹp cho bà. Nhìn những nếp nhăn trên mặt bà kìa, chắc cũng phải sáu mươi chứ nhỉ?"
Phụ nữ sinh con rất hao tổn cơ thể, năm ấy bà Cố sinh đến tận ba lần nên bị tổn thương khá nhiều. Lúc đó điều kiện trong nhà cũng không dư dả được như bây giờ, tuy đã uống nhiều thuốc bổ, nhưng chỉ bổ máu mà không bổ khí, nên cuối cùng không thể giữ được tuổi xuân lâu hơn, càng không đi làm đẹp bằng phương pháp hiện đại. Nhưng vì mấy năm nay đã bắt đầu chú ý đến việc giữ gìn, với lại sức khỏe bà vô cùng tốt, nên nhìn bộ dáng bên ngoài của bà Cố vẫn rất trẻ trung năng động. Còn về mấy nếp nhăn đang có trên khuôn mặt bà cũng rất bình thường, bằng tuổi này sao lại không có? Đương nhiên bà chẳng thể nào như Miêu Nhã, nhìn thế nào cũng không giống một người có con gái hơn hai mươi tuổi, khỏi nói đến khuôn mặt xinh đẹp kia chắc chắn đã dùng cả đống tiền để đắp lên. Người phụ nữ nào chẳng muốn mình mãi trẻ đẹp, cho nên lúc này tuyệt đối Miêu Nhã đang khoe khoang.
Bà Cố nói: "Ánh mắt cô cũng khá đấy, tôi năm nay nếu tính cả tuổi mụ là sáu mốt."
Miêu Nhã: "..." Vốn nhìn bộ dáng bà Cố chỉ hơn năm mươi, nên đã đặc biệt tăng thêm vài tuổi để làm nhục bà, ai dè lại thành đoán trúng.
Bà Cố nói tiếp: "Đương nhiên, dù tôi có trẻ lại hai mươi tuổi cũng không thể xinh đẹp bằng cô, nhưng tôi chẳng phải người dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền, cho nên cũng chẳng buồn hâm mộ. Với lại thêm nhiều nếp nhăn nữa, có khi còn có thể bảo vệ 'mặt mũi'."
Miêu Nhã bị móc họng liền sặc một cái. Lời này chẳng thèm thầm trào phúng mà cái ý đã vô cùng rõ ràng, nói bà vì làm tình nhân mới cần mỹ mạo, đã không biết xấu hổ còn khoe khoang.
Ở một bên, Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách thì thầm: "Xem ra mẹ chị lợi hại hơn."
Cố Cách Cách hỏi: "Em không tức giận sao?"
Miêu Tư Lý bất đắc dĩ cười: "Mẹ chị chỉ nói sự thật thôi. Người khác mắng mẹ em còn khó nghe hơn nhiều, em cũng quen rồi."
Cố Cách Cách sờ má phải còn lành lặn của cô, nói: "Mẹ tôi cũng không phải cố ý nói lời cay nghiệt với mẹ em thế đâu, chỉ là tính tình của mẹ luôn thích cùng người tranh cãi, mà nhất định đã cãi phải thắng. Công lực mắng chửi người không nhả chữ thô tục đó tôi luôn theo không kịp."
Miêu Tư Lý thè lưỡi, cảm thấy vô cùng may mắn, nói: "May mà chị chỉ học được một nửa, bằng không nửa đời sau của em chỉ có thể sống trong bi ai."
Cố Cách Cách lườm cô: "Có cần nói quá thế không? Nhiều lúc tôi cũng bị em làm cho cứng họng đó thôi?"
Miêu Tư Lý kề tai cô nói nhỏ: "Chỉ có những lúc chị bị em áp phía dưới mới không nói gì được, vô cùng ngoan. Ừm, dù gì chị cũng bị em áp trên giường, chúng ta coi như huề nhau." Nói xong còn thừa cơ liếm vành tai cô một cái.
Cố Cách Cách hoảng sợ, mặt lập tức đỏ đến tai. Em lớn mật quá đấy, trong phòng còn những người khác nữa mà. Cố Cách Cách có tật giật mình ngẩng đầu liếc xung quanh, sau khi thấy không ai chú ý tới mới nhẹ thở phào, còn đến bên tai Miêu Tư Lý nhỏ giọng nói: "Bé yêu, em đang trách tôi à? Được rồi, chờ em khỏi hẳn, tôi sẽ tận tình bồi thường."
Chỉ một câu đã làm mặt Miêu Tư Lý ửng đỏ, nhìn Cố Cách Cách thẹn thùng: "Cố Cách Cách, chị thật là... Trước mặt bao nhiêu người lại nói lời ái muội như vậy."
Cố Cách Cách: "..." Không phải chính em gợi chủ đề này lên trước sao?
"Hai đứa thì thầm cái gì đấy? Lúc người lớn nói chuyện mà không biết lễ phép lắng nghe à?"
Hai cô cùng ngẩng đầu lên, liền tiếp nhận ánh mắt bất mãn của Miêu Nhã.
Có điều Miêu Tư Lý thật không vừa ý việc mẹ cô cắt ngang dòng cảm xúc hai cô tán tỉnh nhau (...), mất hứng nói: "Mẹ! Mẹ nói không qua dì thì sớm vẫy cờ đầu hàng đi, tức giận với chúng con làm gì?"
Miêu Nhã tức giận: "Hừ, con đúng là đứa bất hiếu cánh tay chỉa hết ra ngoài, không giúp mẹ nói chuyện còn bỏ đá xuống giếng? Con tưởng giúp người ta nói vài lời hay, người ta sẽ gõ trống khua chiêng đón vào nhà à? Còn không nghe ra