Sau khi bác sĩ đến kiểm tra theo định kỳ, Cố Cách Cách lại giống như thường ngày tranh thủ đi tắm, sau đó lấy một chậu nước ấm của bệnh viện, để vào trong chậu một cái khăn mặt trắng sạch rồi đến trước giường, kéo lên tấm chăn đắp trên người Miêu Tư Lý, nhìn cánh tay và đùi cô quấn đầy băng trắng mà rơi nước mắt.
Miêu Tư Lý đành phải nghìn bài một điệu nói lời an ủi: "Người ta nói, 'đại nạn không chết, tất có hậu phúc'*, chị khóc là ghét bỏ em đấy."
(*:Người gặp tai nạn nghiêm trọng không chết, sau này chắc chắn sẽ có phúc)
Cố Cách Cách hừ cô một cái, sau đó đưa tay cởi nút áo của cô, vô cùng cẩn thận tránh những nơi bị thương, dùng khăn ấm chầm chậm lau hết người Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý sợ cô lại suy nghĩ nên tìm lời tán gẫu: "Cố Cách Cách, chị nói xem, nếu sau này chúng ta có con, thì nên lấy họ Cố hay họ Miêu?"
Cố Cách Cách không ngờ đột nhiên cô lại hỏi thế, âm thầm than thở cô chuyển đề tài quá nhanh, thuận miệng hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
Miêu Tư Lý xoa cằm suy tư: "Xét về địa vị trong nhà, chắc chắn chị cao hơn em, nhưng nếu xét ở trên giường, chị lại nằm dưới. Vấn đề này thật khó nha."
Cố Cách Cách lườm cô một cái: "Em đúng là nhàm chán." Tay vươn tới phía sau mở nút áo lót của cô.
Miêu Tư Lý lập tức im bặt, thật ra vào mỗi ngày, khoảnh khắc này luôn khó nhất với cô. Động tác mềm nhẹ của Cố Cách Cách luôn khiến lòng cô khó nhịn, trước đây bởi vì vết thương hành nên không có cảm giác gì, nhưng mấy ngày qua bắt đầu có chút khó kiềm chế, nhất là bây giờ lại càng khó, khi cô vẫn chưa quên nụ hôn ban nãy.
Nhưng Cố Cách Cách tâm không tạp niệm, chỉ lo làm chuyện của mình, cũng không hề dừng lại lâu khi tay lướt qua vùng đầy đặn trên ngực cô, nhưng dù vậy lưng Miêu Tư Lý cũng đã cứng lại, ngay cả thở cũng không dám.
Sau khi Cố Cách Cách giúp cô lau xong thân thể, đứng dậy đi đổi nước, Miêu Tư Lý mới dám thở từng hơi nặng nhọc.
Lúc Cố Cách Cách quay lại, phát hiện thấy Miêu Tư Lý có chút khác thường, tưởng rằng đã chạm đến miệng vết thương đau, quan tâm hỏi: "Em bị sao vậy?"
Miêu Tư Lý đương nhiên không thể nói. Cô luôn là người nắm quyền chủ động trên giường, sao có thể nói ra nguyên nhân thật? Mỗi khi vào thế bị động, cô trở nên vô cùng thẹn thùng, nhất là bây giờ lại còn bị thương, sao có thể nói với Cố Cách Cách cô có dục vọng? Thật chết người!
Cố Cách Cách thấy cô không nói gì, cũng không hỏi thêm, kéo ống quần của cô lên tới bắp đùi, vừa lau vừa nhẹ nhàng xoa nắn, giúp máu tuần hoàn.
Từ bắp chân lên đến đùi, lúc xoa nắn ở trong đùi, rốt cuộc Miêu Tư Lý không nhịn được nữa rên lên. Cố Cách Cách hoảng sợ tưởng mình đụng tới miệng vết thương của cô, ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt Miêu Tư Lý đỏ au, không ngừng ngượng ngùng, mới lập tức hiểu. Vốn không có tạp niệm, nhưng giờ nhìn Miêu Tư Lý như vậy, Cố Cách Cách liền thấy không thoải mái, thân thể bắt đầu nóng bỏng. Có điều lý trí rốt cuộc thắng được dục niệm. Miêu Tư Lý còn đang bị thương, sao mình có thể không biết xấu hổ xuống tay chứ? Lại đi đổi nước, để một cái khăn mặt sạch khác vào chậu, đưa cho Miêu Tư Lý, để cô tự mình lau người. Tuy hai cô đã rất thân mật, nhưng Cố Cách Cách vẫn ngại giúp Miêu Tư Lý lau những chỗ bên trong, một khi lau ra dục hỏa thì có nên tiếp tục hay là không đây?
Hơn nữa vận động trên giường cũng được coi là vận động kịch liệt, với xương cốt của Miêu Tư Lý lúc này làm sao chịu nổi? Nếu bị tai nạn xe chưa khỏi lại vì chuyện giường chiếu mà tái phát thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên Miêu Tư Lý cũng hiểu chuyện này, cuối cùng đành chịu đựng để dập tắt dục vọng mới chớm nở.
Cố Cách Cách từ phòng trong lấy ra một chiếc giường gấp, ôm bộ chăn gối từ ngăn tủ để trên mặt giường. Thật ra phòng bệnh Miêu Tư Lý nằm là phòng bệnh cao cấp, vốn có một phòng thiết kế riêng dành cho người nhà, bên trong có sẵn giường lớn. Nhưng Cố Cách Cách lại mang một chiếc giường gấp đến đây, đặt ở bên cạnh giường của Miêu Tư Lý, chỗ nằm là khung thép nên có chút khó chịu, nhưng cô hy vọng nếu ban đêm Miêu Tư Lý có chuyện gì liền có thể biết được ngay.
Miêu Tư Lý nhìn chiếc giường làm bằng thép, cảm thấy hoảng hốt: "Sáng nay không phải chị nói ngủ bị đau lưng sao? Hay là đêm nay chị vào bên trong kia ngủ đi?"
Cố Cách Cách đáp: "Không cần, so với vết thương của em thì có đáng gì. Yên tâm tôi sẽ không nói vậy nữa."
Miêu Tư Lý suy nghĩ rồi nói: "Nếu không chị lên đây ngủ với em."
"Với em?" Cố Cách Cách nhìn chiếc giường lại nhìn Miêu Tư Lý. Giường đúng là rộng thật, nhưng có một người bị thương, nếu như đụng đến chẳng phải sẽ phiền toái hơn sao? Giúp cô đắp chăn, "Tôi không sao, ngủ đi."
Miêu Tư Lý đành thôi, nhưng khi Cố Cách Cách xoay người lại bị cô giữ lấy tay. Cố Cách Cách quay đầu thấy Miêu Tư Lý nhìn mình chằm chằm.
Cố Cách Cách nghi hoặc hỏi: "Mắt của em làm sao à?"
Miêu Tư Lý: "..." Rõ ràng là đang phóng điện nha, làm sao Cố Cách Cách lại không thấy vậy? Thật tổn thương! Vẻ mặt thất bại nói, "Goodnight kiss."
Đương nhiên Cố Cách Cách biết ý đồ của cô, có điều chỉ muốn trêu chọc một chút, cười cúi người hôn môi cô. Lúc này không cần Miêu Tư