Tối nay nhất định là một đêm không yên bình.
Tại Lục gia, đèn điện sáng trưng, có vài người cũng tụ tập giữ vẻ mặt đầy tràn căng thẳng.
"Em không đồng ý. Nếu lúc này công bố cái tin ấy, chẳng khác nào thừa nhận tất cả những bịa đặt phỉ báng anh trước giờ của giới truyền thông là sự thật. Việc này đối với anh và cả công ty đều vô cùng ảnh hưởng."
Lời này là của Lục Phương Hoa, trên mặt bà dị thường bình tĩnh, đầy lý trí nói với Lục Liên Thủy.
Miêu Nhã không đợi Lục Liên Thủy tỏ thái độ, xen vào tiếp lời: "Chị Phương à, chị nói lời này không đúng rồi. Dù sao Tiểu Lý cũng là con gái của anh Liên Thủy, cho con bé một thân phận cũng là việc nên làm. Hiện giờ báo chí cũng đã viết đầy những thứ bôi nhọ mặt mũi anh Liên Thủy, không phải nếu đưa Tiểu Lý ra có thể rửa sạch sao? Nếu không nhận Tiểu Lý, người ta sẽ cảm thấy Liên Thủy là kẻ bạc tình, về sau còn ai muốn hợp tác với anh ấy nữa?"
Lục Phương Hoa vẫn như trước, bình tĩnh nói: "Chỉ cần không thừa nhận, thì dù có nói ra nói vào cũng chưa chắc thật, nhưng đã thừa nhận thì chắc chắn là thật. Tiểu Nhã, cô ở công ty đã nhiều năm, kinh nghiệm xã hội nhiều như vậy, chẳng lẽ chút đạo lý ấy cũng không hiểu?"
Miêu Nhã phản bác bà: "Đây không phải vấn đề thừa nhận hay không, mà đây là sự thật. Tiểu Lý bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, hiện giờ có ai còn tin anh Liên Thủy và Tiểu Lý không có chút quan hệ nào không?"
Lâm Văn Hiên bên cạnh cướp lời: "Có thể nói với giới báo chí, em họ là thân thích hoặc con gái nuôi của bác."
Ngay Lục Phương Hoa cũng không vừa ý với cách nói tự cho là đúng của con trai, dùng ánh mắt ý bảo đừng nói.
Nhưng Lâm Văn Hiên lại không biết, tiếp tục nói: "Còn về dì Miêu, vốn là thư ký của bác, giờ lại là giám đốc quảng cáo của MUMU, chỉ cần nói đó là quan hệ công việc, không phải mọi thứ đã giải quyết xong rồi sao?"
"Tình nhân thành cấp dưới, con gái thành con nuôi? Cậu thấy cao kiến của mình có công bằng với mẹ con chúng tôi không?" Bên ngoài Miêu Nhã là nói với Lâm Văn Hiên, nhưng thực tế chính là muốn nói với Lục Liên Thủy.
Lâm Văn Hiên còn muốn nói tiếp, nhưng Lục Phương Hoa đã ngăn lại: "Văn Hiên, việc này không liên quan đến con."
Miêu Nhã cười lạnh: "Không liên quan? Nhưng tôi lại thấy rất liên quan đấy. Không có Tiểu Lý cản đường, ai còn có thể thân thích hơn cháu trai ruột Văn Hiên đây."
Lục Phương Hoa nói: "Ý cô là tôi không cho anh ấy thừa nhận Tiểu Lý, vì muốn mở đường cho Văn Hiên?"
Miêu Nhã không đáp, tiếp tục nói: "Ngày đầu tiên đi làm đã hạ lệnh cắt chức một quản lý, hủy bỏ một hạng mục quan trọng. Đi làm hơn một tháng thì an bài thân tín vào tất cả các phòng ban của công ty, ký mấy hợp đồng lớn đều toàn với những khách hàng trước kia của hai người, dù điều kiện mấy nơi đó hoàn toàn không phù hợp với MUMU. Con trai bảo bối của chị sao không lớn gan hơn một chút, làm việc nhanh hơn chút nữa đi."
"Mạn Điệp, có đúng vậy không?" Lục Liên Thủy hỏi Diệp Mạn Điệp đang ngồi trên sô pha. Một tháng qua, ông vì bận rộn với tai nạn xe của Miêu Tư Lý, mà việc công ty đã sớm giao cho Tổng giám đốc Diệp Mạn Điệp toàn quyền xử lý, nên giận dữ nói, "Chuyện lớn như vậy sao không nói cho ta biết?"
Diệp Mạn Điệp có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ tịch Lục nói, ý kiến của bà chính là ý kiến của bố. Chức Tổng giám đốc này của con vốn chỉ là hữu danh vô thực, ngay cả Phó tổng giám đốc Lâm cũng nói, không có anh Vũ Huân, con chẳng là gì cả."
Lâm Văn Hiên lập tức kêu lên: "Tôi không hề nói những lời đó."
Diệp Mạn Điệp thản nhiên nói: "Muốn tôi nói lại nguyên văn lời cậu nói hôm đó với tôi không? So với câu vừa nãy còn phấn khích hơn nhiều."
Lâm Văn Hiên suy nghĩ một chút. Bình thường tuy không coi cô ra gì, nhưng cũng chỉ để trong lòng, chưa đến mức nói lời ấy, liền vênh mặt lên: "Tôi chăm chú nghe."
Diệp Mạn Điệp nhìn anh ta, giọng có ý khiêu khích, hỏi lại: "Vậy tôi nói đó nha?"
Lục Phương Hoa biết rất rõ con trai bà. Lúc tức giận có tật xấu nói không lựa lời, không chừng đúng là có nói, nên ngăn cản lại: "Bây giờ không phải lúc nói vấn đề đó."
Nhưng Lục Liên Thủy lại lên tiếng: "Mạn Điệp, cứ nói thẳng không cần ngại. Mọi người đều là người một nhà, đừng để hiềm khích trong lòng." Lục Vũ Huân chết làm cho ông có thêm vài phần coi trọng Diệp Mạn Điệp, cho nên mới hứa nhường cho cô 10% cổ phần công ty. Thậm chí lúc ông bận rộn cũng giao công ty cho cô, chứ không phải cho em gái ruột, có điều lần này con dâu ông lại bị người khi dễ.
Diệp Mạn Điệp lúc này mới nói: "Hôm đó, con không đồng ý hợp tác cùng Thịnh Lâm. Phó tổng giám đốc Lâm liền đập bàn nói với con, "Anh họ tôi đã chết rồi. Diệp Mạn Điệp cô chẳng là gì cả. Bác tôi vì thương hại mới cho cô ở lại công ty, đó gọi là bố thí, cô biết không? Cô có tin, nếu cô không ký tên vào đây, thì cả tôi và mẹ tôi sẽ lập tức cắt chức cô khỏi ban giám đốc hay không? Phải biết rằng tôi và mẹ mới là người thân duy nhất của bác. Đương nhiên, nhìn cô cũng không tệ, nếu theo tôi, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô." Phó tổng giám đốc Lâm, tôi nói đúng từng chữ chứ?" Diệp Mạn Điệp chỉ gọi Chủ tịch Lục và Phó tổng giám đốc Lâm, phân quan hệ rõ ràng.
Mặt Lâm Văn Hiên trướng lên đỏ bừng, giận dữ nói: "Câu cuối cùng là cô thêm vào. Tôi chưa từng nói cho cô theo tôi!"
Diệp Mạn Điệp "À"một tiếng, sau đó nói: "Đó là tôi nhớ nhầm, đúng là không có câu cuối đó." Nói cách khác những câu trước đó anh ta đều nói.
Lục Liên Thủy mặt thâm trầm hơn.
Trong lòng Miêu Nhã thấy rất kỳ lạ. Bình thường Diệp Mạn Điệp vẫn luôn gây chuyện với bà, hôm nay chẳng những không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn giúp bà một tay. Bởi vì những lời này bà không thể tự mình nói, nếu không chẳng khác nào chính thức phân rõ giới hạn với mẹ con Lục Phương Hoa. Lúc trước thấy cô đối với mẹ con Lục Phương Hoa vẫn luôn hòa thuận vui vẻ, còn tưởng bọn họ liên minh, không nghĩ