Nói xong anh ta bỏ ra ngoài.
Thiên An vội chạy theo giữ lấy Phong Thần Vũ
- " đừng bỏ tôi lại một mình!! Anh ở lại đây đi "
Nghe giọng nói nhỏ bé ngọt ngào của cô, Phong Thần Vũ quay lại bế cô lên đi về phía giường : " quả là ngu ngốc!! "
Thiên An thấy anh ta không giận nữa ngược lại còn đồng ý ở lại với mình ,cô được đà đang vui thì chọc anh ta một tí : " anh nói ai chứ!! Tôi hơi bị thông minh đấy "
Vừa nói cô vừa còn đánh nhẹ vào người Phong Thần Vũ.
Anh ta nhếch mép rồi ném cô lên giường , hai tay đút túi quần nhìn cô chật vật ngồi lên.
Thiên An bĩu môi đưa hai tay về phía anh ta như muốn được bế lên
- " đi đâu? "
- " tôi muốn đi ra ban công"
- " có chân thì tự mà đi " Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn cúi xuống bế cô lên đi về phía ban công.
Vừa mở cửa ra ánh nắng từ bên ngoài đã chiếu vào mắt.
Bây giờ là buổi chiều ra ngoài trời này thì rất dễ bắt nắng thế là Thiên An lại đòi vào phòng nằm điều hòa
Ôm lấy bó hoa cẩm chướng mà Phong Thần Vũ mua cho,Thiên An chạy đi lấy bình hoa rồi c ắm vào chứ cô ngồi một chỗ là sẽ bắt gặp ánh mắt của anh ta nhìn về vết thương trên trán.
Cô chỉ muốn trốn tránh cái ánh mắt kh ủng bố đó mà thôi
Nhìn Thiên An chạy qua chạy lại tìm đồ,Phong Thần Vũ thở dài một hơi rồi bảo : " qua đây!! "
Thiên An quay lại nhìn anh ta sau đó bỏ bông hoa xuống nhích từng tí một tới bên cạnh.
Khi đứng trước mặt anh ta ,Phong Thần Vũ cầm lấy tay cô kéo vào trong lòng mình tay kia đưa lên sờ lên trán cô
- " nó có làm em đau lắm không? "
- " nó là gì? Ý anh là vết thương này á? Nếu là vết thương thì có chút đau nhưng không sao đâu!! " Thiên An ngẩng lên nhìn Phong Thần Vũ rồi kéo tay anh ta xuống hai tay sờ lung tung trên đôi bàn tay kia
Anh ta liền nắm lấy tay cô khẽ vuốt v e mu bàn tay : " không! Tôi nói Phong Thần Kiệt có làm em đau không? "
Thiên An lập tức ngẩng lên nhìn anh ta thấy Phong Thần Vũ cũng rất bình thản mà cúi xuống nhìn cô.
Rõ ràng chuyện Phong Thần Kiệt làm không ai biết