Đàm Tinh Thần cảm nhận được ánh mắt khiêu chiến của Triệu Quốc Khánh, nhưng không để ý lắm.
Trong mắt cậu ta, ở trong Tiểu đoàn, ngoài Phùng Tiểu Long thì không có ai có thể chiến một trận với cậu ta, vì thế mà trong mắt cậu ta không có một ai khác ngoại trừ Phùng Tiểu Long.
Phùng Tiểu Long nắm tay thành nắm đấm, trong lòng đã muốn phân cao thấp với Đàm Tinh Thần từ lâu, nhưng rồi anh ta lại giữ được bình tĩnh, anh ta buông nắm đấm ra rồi nói: “Muốn đánh với tôi thì đợi đến thi đấu rồi đánh, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ không để cậu thất vọng.”
“Được.” Đàm Tinh Thần sảng khoái đồng ý rồi xoay người nói với Đổng Anh Tài: “Nghe nói anh cũng là tuyển thủ hạt giống của năm ngoái, tôi muốn đánh một trận với anh.”
“Chỉ dựa vào cậu?” Đổng Anh Tài hừ nhẹ, nhìn Đàm Tinh Thần khinh thường.
“Chỉ dựa vào tôi.” Đàm Tinh Thần vô vùng tự tin.
Cùng lúc đó cậu ta còn liếc mắt nhìn người phía sau Đổng Anh Tài, sau đó nói: “Nấu anh sợ thua thì cùng xông lên với người khác cũng được.”
Sợ thua?
Đổng Anh Tài cảm thấy bị người ta tát vào mặt, tức giận gào lên: “Chẳng qua chỉ là một tên tân binh oắt con, một mình tôi cũng đủ để đối phó với cậu.”
Đàm Tinh Thần cười nói: “Vậy cũng được, chúng ta đánh ở đây đi.”
Nhóm Triệu Quốc Khánh vốn đang định rời đi, ngeh Đàm Tinh Thần muốn đánh với Đổng Anh Tài thì lại dừng lại, muốn xem xem thực lực của hai người họ thế nào.
Đổng Anh Tài là tuyển thủ hạt giống năm ngoái, lại cộng thêm một năm huấn luyện ma quỷ, tất nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Ở trong Tiểu đoàn, người duy nhất có thể coi là đối thủ của anh ta cũng chỉ có Phùng Tiểu Long, bởi vậy anh ta cũng không để Đàm Tinh Thần vào mắt, thấy Phùng Tiểu Long dừng lại xem thì muốn đánh bại Đàm Tinh Thần trong một chiêu để thể hiện thực lực của mình một chút.
“Hô!” Một đám mang theo gió của Đổng Anh Tài đánh về phía yết hầu của Đàm Tinh Thần.
Yết hầu là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể con người, một khi bị đánh trúng không chết thì cũng bị thương.
Đàm Tinh Thần đứng im không động, cậu ta chỉ cười khẽ nhìn Đổng Anh Tài.
Một đấm này, Đổng Anh Tài xuất ra mười phần sức lực.
Đổng Anh Tài thấy Đàm Tinh Thần đứng im thì còn tưởng cậu ta bị tốc độ của mình dọa sợ, nhưng lại không chút lưu tình, tiếp tục đánh về phía yết hầu của Đàm Tinh Thần.
“Bụp!” Nắm đấm đấm trúng yết hầu của Đàm Tinh Thần.
Mọi người gần như đều căng yết hầu giống như nắm đấm đó đấm trúng yết hầu của mình.
Họ lo lắng nhìn Đàm Tinh Thần, nghĩ, cho dù thằng nhóc kiêu ngạo này có may mắn sống sót thì cũng phải nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Đàm Tinh Thần kiêu ngạo, nhưng cậu ta lại có năng lực để kiêu ngạo.
Từ nhỏ đã luyện khí công nên cậu ta đỡ được sức mạnh của một đấm này, hơn nữa còn kẹp chặt nắm đấm của Đổng Anh Tài, sau đó đấm một phát vào đầu anh ta.
Đổng Anh Tài thấy Đàm Tinh Thần bị mình đánh nhưng lại có thể đứng im tại chỗ thì cảm thấy không hợp lý, anh ta muốn thu lại nắm đấm của mình nhưng đã muộn rồi, bởi vì khoảng cách gần nên không thể tránh khỏi nắm đấm của Đàm Tinh Thần.
“Bụp!” Đổng Anh Tài bị đánh vào đầu, ngã lăn quay, cả người run rẩy, sùi bọt mép.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều khiếp sợ.
Tuyển thủ hạt giống cấp Tiểu đoàn năm ngoái vậy mà lại bị Đàm Tinh Thần đánh bại chỉ trong một chiêu.
Một bóng người lóe lên bên cạnh Đổng Anh Tài, xoa bóp mạnh mấy cái ở mấy yếu huyệt của anh ta.
Đổng Anh Tài lúc này mới ngừng run rẩy, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Đàm Tinh Thần tò mò nhìn tân binh mới cứu Đổng Anh Tài, hỏi: “Cậu là ai?”
Triệu Quốc Khánh âm thầm thở phào sau khi ổn định chấn thương cho Đổng Anh Tài.
Nếu không phải anh tình cờ có mặt ở đây, lại hiểu chút kiến thưc về y học thì e rằng Đổng Anh Tài sẽ lưu lại di chứng vì một đấm vừa rồi.
Triệu Quốc Khánh đứng lên, lạnh lùng nhìn Đàm Tinh Thần, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều là đồng đội, sao cậu lại ra tay ác như vậy?”
Đàm Tinh Thần cười lạnh: “Ác sao? Soa lúc anh ta tấn công yết hầu tôi cậu không nói anh ta ác? Nếu không phải tôi luyện khí công từ nhỏ, có thể ngăn được công kích vừa rồi của anh ta thì người ngã dưới đất lúc này e rằng chính là tôi.”
Triệu Quốc Khánh không còn gì để nói.
Đổng Anh Tài vừa ra đòn đã nhắm vào chỗ hiểm là không đúng, nhưng Đàm Tinh Thần trong tình huống có thể chịu được một đấm đó mà còn ra tay nặng như vậy thì cũng không phải.
Nếu ở trên chiến trường, hai người làm vậy thì không sao, nhưng dù sao đây cũng không phải chiến trường, đồng đội trong lúc so tài lại xuống tay ngoan động như vậy thì có hơi quá đáng.
“Cậu là ai?” Đàm Tinh Thần hỏi lần thứ hai.
“Triệu Quốc Khánh.” Triệu Quốc Khánh lạnh lùng trả lời, càng ngày càng không thích tên nhóc trước mắt.
“Triệu Quốc Khánh? Hình như tôi từng nghe nói về cậu rồi.
A đúng rồi, hai tháng trước Đại đội các cậu bị bọn buôn ma túy và lính đánh thuê tập kích trên núi, là cậu ra tay cứu một người lớp một, đúng không?” Đàm Tinh Thần hỏi.
Triệu Quốc Khánh không ngờ chuyện này lại truyền ra, anh không phủ nhận, đáp: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Đàm Tinh Thần cười lạnh: “Chẳng qua là cậu may mắn mà thôi.
Nếu không phải sau đó đội đặc chủng Phi Long nhanh chóng chạy đến thì cậu và binh lực lớp một đều bị đối phuong giết chết rồi.
Nhưng nếu đổi lại là tôi thì sẽ khác, tôi sẽ giết chết những tên đó trước khi đội đặc chủng Phi Long ra tay.”
May mắn ư?
Triệu Quốc Khánh không giải thích, anh thích nói chuyện bằng thực lực và thực tế.
“Nhưng cậu cũng rất khá, tôi cũng muốn đánh một trận với cậu.” Đàm Tinh Thần bất ngờ nói.
Đánh một trận sao?
Trong lòng Triệu Quốc Khánh có chút kích động.
Đối phương có thể đánh bại sĩ quan cấp ba trong vòng mười chiêu, bây giờ lại đánh bại tuyển thủ hạt giống năm ngoái bằng một đấm, đối thủ như vậy anh cũng muốn ganh đua.
Một bóng người đột nhiên chắn giữa hai người, lạnh lùng nói: “Cho dù các cậu có muốn đọ sức với tôi hay bất kỳ người nào trong Đại đội chúng tôi thì cũng phải đợi đến khi thi đấu bắt đầu.”
Phùng Tiểu Long xuất hiện khiến Triệu Quốc Khánh bình tĩnh lại, bây giờ không phải thi đấu, có đánh bại Đàm Tinh Thần thì cũng vô dụng.
Đàm Tinh Thần và Phùng Tiểu Long nhìn nhau mấy giây, trong mấy giây này giữa hai người tỏa ra vô số tia lửa, bầu không khí