Ngày báo danh ngoại trừ nhóm Triệu Quốc Khánh thì còn cso binh linh đến từ Đại đội súng máy và Đại đội đại pháo binh, tổng cộng có hai lăm người.
Hai lăm người này đều là tinh anh trong Đại đội, nhưng Triệu Quốc Khánh lại thấy uy hiếp thực sự đối với mình chỉ có một mình Đàm Tinh Thần.
Địa đội của anh và Đại đội một, Đại đội hai đều có tuyển thủ hạt giống cấp Tiểu đoàn vào năm ngoái, chỉ có Đại đội súng máy và Đại đội pháo binh bác là không có.
Mặc dù Đội trưởng Lưu của Đại đội 2 đã từng tiết lộ rằng, Đại đội súng máy và Đại đội pháo binh cũng mới chiêu mộ một số binh lính mạnh mẽ, nhưng sau khi quan sát thì Triệu Quốc Khánh thấy bọn họ chẳng qua là mạnh hơn tân binh cùng khóa một chút, năng lực chiến đấu đều không bằn tuyển thủ hạt giống cấp Tiểu đoàn năm ngoái, rất khó để giành được thứ tự trong vòng thi đấu ngày mai.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, trạm canh gác đã nhanh chóng tập hợp Triệu Quốc Khánh và những người tham gia dự thi khác đến sân tập.
Điều kiện của Sở chỉ huy Tiểu đoàn tốt hơn Đại đội nhiều, do đó thi đấu cũng không phân tháng bại giống như thi trong Đại đội, mà dựa trên tiêu chuẩn đánh giá của đội đặc chủng Phi Long để tiến hành tổng hợp thành tích thi đấu.
Thi đấu cơ bản chia thành hai phần.
Phần thứ nhất là thi đấu việt dã vũ trang hạng nặng.
Phần thứ nhất này so tài về thể lực và sức chịu đựng của các binh sĩ, đồng thời cho phép người tham gia xả ra tranh chấp vũ lực.
Có thể nói là chỉ cần không đánh chết người thì phần thứ nhất trên cơ bản là không có quy tắc gì.
Người chịu đựng đến cuối cùng sẽ đạt được mười điểm, người thứ hai chín điểm…cứ như thế suy ra, chỉ có mười vị trí có điểm còn lại là không điểm.
Phần thứ hai là bắn súng.
Bắn súng được chia thành hai loại: tĩnh và động.
Bắn tĩnh được chia thành bắn tư thế nằm, bắn tư thế quỳ và bắn tư thế đứng, tổng cộng là năm viên đạn.
Toàn bộ quá trình bắn súng phải được hoàn thành trong vòng một phút với số vòng bắn trúng là số điểm thực tế, cộng với điểm số đạt được trong cuộc thi việt dã, năm người đứng đầu sẽ được tham gia vòng thi cấp Trung đoàn tư cách là hạt giống cấp tiểu đoàn.
Bên ngoài thì thấy điểm bắn súng chiếm tỷ lệ lớn, nhưng trên thực tế thi việt dã là khó nhất.
Trong phần thi việt dã, có Đại đội vì để một người nào đó trong Đại đội đạt được thành tích tốt, họ sẽ lập ra chiến thuật ngăn cản đối thủ cạnh tranh có năng lực để giành thắng lợi.
Ví dụ, tuyển thủ không còn hy vọng đạt được vị tri cuối cùng sẽ được sắp xếp để phục kích một người nào đó trên đường, thi đấu cũng cho phép điều này.
Năm ngoái, Tiểu đội trưởng lớp ba Triệu Đại Hải cũng vì bị người khác phục kích mới mất đi vị trí cuối cùng.
Nhóm Triệu Quốc Khánh vũ trang hạng nặng, cầm vũ khí trong tay đứng trên sân tập.
Mỗi người bọn họ đều đã nhận được một tấm bản đồ thi việt dã riêng.
Ngoài ra còn nhận được một quả đạn tín hiệu cầu cứu, nếu gặp phải chuyện bất trắc có thể phóng đạn tín hiệu để xin giúp đỡ, nhưng điều đso có nghĩa là sẽ mất đi tư cách thi đấu, biểu thị chủ động rút khỏi thi đấu.
Tiếng chuông của trạm canh gác vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Ngoài Triệu Quốc Khánh và những người tham ra khác, vì để đảm bảo an toàn, các cán bộ cấp Đại đội đều tham gia vào công tác đảm bảo an toàn, đây cũng là nguyên nhân vì sao không có cán bộ dẫn đôi.
Người bên cạnh chạy ra ngoài như một cơn gió, Triệu Quốc Khánh lại đứng tại chỗ nghiên cứu bản đồ trong tay.
Nếu như đi theo lộ trình chỉ dẫn trong bản đồ thì thi việt dã khoảng tầm một ngày một đêm mới hoàn thành, nhưng nếu có thể vượt thẳng qua hai ngọn núi thì lại có thể tiết kiệm một nửa thời gian.
Quy định cho phép đi theo lối tắt nhưng bản đồ lại không chỉ ra các lối tắt.
Nói cách khác chính là phải tự mình tìm ra lối tắt.
Lựa chọn con đường vượt núi này đồng nghĩa với việc xác suất gặp phải nguy hiểm cũng cao hơn.
Triệu Quốc Khánh ghi nhớ bản đồ trong đầu, suy đi nghĩ lại vẫn lựa chọn đường tắt không rõ nguy hiểm.
Đây cũng là lựa chọn của phần lớn tuyển thủ.
Nếu đi theo tuyến đường của bản đồ thì sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm, gì nhưng thời gian lại quá lâu.
Người nào người nấy dường như đều lo lắng rằng đi theo chỉ dẫn của bản đồ, lúc đến nơi thì người khác đã về đích đi ngủ từ lâu rồi, cho nên họ chấp nhận lựa chọn đường tắt tương đối nguy hiểm.
Ngoài ra, đường tắt nhất định sẽ trở thành chiến trường quan trọng của mỗi tuyển thủ, ở đây, ngoài thiên nhiên hiểm trở thì uy hiếp lớn nhất chính là sự phục kích giữa các tuyển thủ của các Đại đội.
Sau khi chọn xong lộ trình, Triệu Quốc Khánh bắt đầu chạy nhịp nhàng ra khỏi Sở chỉ huy của Tiểu đoàn.
Trên đường đi anh sẽ không chủ động phục kích người khác, mục đích chủ yếu làm như vậy là vì tiết kiệm thể lực.
Có trời mới biết trên đường thi đấu sẽ gặp phải nguy hiểm gì, có thể có một thể lực tốt là chiến thắng cơ bản của hiểm cảnh rồi.
Vượt núi chắc chắc là chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực.
Triệu Quốc Khánh đã chú ý bảo vệ thể lực của mình rồi, nhưng sau nửa tiếng leo núi, nhịp tim cũng đã bắt đầu nhanh hơn, đạt đến giới hạn bạo phát.
Triệu Quốc Khánh buộc phải dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể uống một viên hộ tâm hoàn.
“Sương mù!” Triệu Quốc Khánh phát hiện một lớp sương mù lượn lờ trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên cao thì thấy sương mù giăng mắc càng dày.
Sương mù khiến cho trận đấu này tăng thêm độ khó, quan trọng là càng dễ dàng để người khác ẩn trốn mai phục.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triệu Quốc Khánh dừng lại nghỉ ngơi.
Anh phải có thể lực tốt nhất để có thể ứng phó với những tập kích bất ngờ.
Sau khi nhịp tim khôi phục bình thường, Triệu Quốc Khánh vác súng, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đến năm phút sương mù đã giày đặc khiến người ta không thấy rõ vật thể trong vòng mười mét.
Lúc này Triệu Quốc Khánh lại dừng lại lần nữa.
“Ra