Ba người Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành nghe được kết quả như vậy suýt chút nữa đã ngất đi.
Ba người mạo hiểm nguy hiểm tính mạng chiến đấu với lính đánh thuê của đoạn lính đánh thuê đàn sói, trong tình huống đánh chết chín người bắt tù một người không những không được thưởng xứng đáng mà còn vì đi ra khỏi khu thi đấu trước mà hủy đi tư cách thi đấu.
“Đội trưởng, chúng tôi vì đưa tên này qua mới rời khỏi khu thi đấu mà!” Phùng Tiểu Long có chút không phục.
Đội trưởng mặt không biểu tình, thái độ kiên quyết nói: “Nhưng thi đấu quy định là các cậu bắt buộc phải nán lại ở trong khu thi đấu 48 tiếng, hiện giờ các cậu đi ra trước, dựa theo quy định bắt buộc phải hủy đi tư cách tham gia thi đấu của các cậu, coi như các cậu chủ động bỏ quyền! ”
Phùng Tiểu Long thật sự cạn lời, sớm biết như vậy không bằng trực tiếp giết chết Daniel luôn rồi.
“Hai người các cậu sao không nói gì?” Phùng Tiểu Long nói với Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành.
Lý Thực Thành gãi gãi đầu nói: “Tiểu đội trưởng, theo như quy tắc của thi đấu tiểu đội chúng ta quả thực đã coi là bỏ quyền rồi.”
Phùng Tiểu Long nghe vậy tức đến suýt nôn ra máu, cậu biết Lý Thực Thành rất thật thà, nói ra lời như vậy không tính là gì, chuyển sang nói với Triệu Quốc Khánh: “Cậu cũng nói hai cậu đi! Lẽ nào chấp nhận chúng ta chủ động bỏ quyền?”
Triệu Quốc Khánh thẳng vai mặt đành chịu nói: “Tôi còn có thể nói gì được?”
Thật ra trong lòng Triệu Quốc Khánh cũng vô cùng tức giận, nhưng quy tắc là quy tắc.
Tuy là 3 người trong khu thi đấu lập công, đi ra cũng vì giao tù binh, nhưng theo quy tắc thì ba người bọn họ đã mất đi tư cách thi đấu.
Phùng Thực Thành nặng nề than một tiếng, cũng là vẻ mặt không biết làm sao.
Với thành tích thứ 6 năm ngoái đã mất đi tư cách tham gia thi đấu tiểu đội, vốn dĩ cho rằng năm nay cố gắng thì có thể tiến vào thi đấu sư đoàn, lại không nghĩ tới xem nhẹ quy tắc thi đấu mà lại một lần nữa mất đi tư cách tiến vào thi đấu sư đoàn.
“Nếu như các cậu muốn trở về nghỉ ngơi thì có thể ngồi xe của tôi trở về.” Đội trưởng cũng coi như khách khí nói.
Phùng Tiểu Long đang muốn nói hai câu cho hả giận, thì Triệu Quốc Khánh đã cướp lời nói trước: “Cảm ơn.”
Chính vì thế, ba người Triệu Quốc Khánh đưa hết những trang bị vũ khí thu được trên người lính đánh thuê và Daniel cho Liên cảnh vệ của đội trưởng, sau đó ngồi lên xe đội trưởng trở về trung đoàn.
Sau khi xuống xe, Phùng Tiểu Long với bộ mặt vẫn còn tức giận hỏi Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành: “ Hai người các cậu chẳng lẽ thực sự định bỏ qua ư?”
Lý Thực Thành gãi gãi đầu nói: “Tiểu đội trưởng, đó là đội trưởng, không bỏ qua chung ta còn có thể làm gì đây?”
Phùng Tiểu Long không muốn cùng một người trong đầu không biết thay đổi thảo luận vấn đề này, ánh mắt trực tiếp hướng tới Triệu Quốc Khánh.
Sau khi mất đi tư cách thi đấu Triệu Quốc Khánh bình tĩnh khác thường, thấy Phùng Tiểu Long nhìn mình thì liền cười nhẹ một cái.
“Tiểu đội trưởng Phùng, anh có chú ý tới một chi tiết không?”
“Chi tiết, chi tiết gì?” Phùng Tiểu Long hỏi lại.
Triệu Quốc Khánh trả lời: “Ba người chúng ta áp giải Daniel từ khu thi đấu ra mà đội trưởng chỉ nói hủy bỏ tư cách thi đấu của chúng ta, lại căn bản không hỏi đến chi tiết chúng ta chiến đấu với lính đánh thuê, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.”
Phùng Tiểu Long vừa nghe cũng thấy đúng là vậy, đội trưởng căn bản không hỏi tới bất cứ vấn đề gì liên quan đến lính đánh thuê, đối với việc ba người họ áp giải Daniel ra ngoài càng không có một chút phản ứng ngạc nhiên nào.
“Tại sao lại như vậy?”
“Cách giải thích hợp lí nhất chính là đội trưởng đã sớm biết chúng ta sẽ áp giải Daniel ra ngoài” Triệu Quốc Khánh nói
“Đội trưởng làm sao biết được, lẽ anh ta cho người đi theo chúng ta?” Phùng Tiểu Long lại hỏi.
Triệu Quốc Khánh lắc đầu, người mà có thể tiến vào khu thi đấu toàn bộ đều là những binh sĩ mạnh nhất trong trung đoàn, cho dù là binh sĩ của sĩ quan năng lực tác chiến cũng không nhất định sánh được với ba người Triệu Quốc Khánh, nếu như là quân binh thông thường âm thầm quan sát bọn họ trong khu thi đấu thì cũng không thể nào không lộ ra chút dấu vết nào.
“ Tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định một chuyện, đó chính là có sắp xếp khác cho ba người chúng ta.”
“Sắp xếp khác?” Phùng Tiểu Long càng thêm nghi hoặc, ba người đều bị hủy đi tư cách thi đấu, còn có thể có sắp xếp gì được?
“Đi thôi, chúng ta về chỗ ở trước rồi nói.’’ Triệu Quốc Khánh nói, đối với sắp xếp khác anh cũng chỉ là suy đoán, cụ thể là sắp xếp gì anh cũng không biết.
Liên tiếp trải qua tác chiến, ba người quả thực cũng mệt rồi, loại mệt này không chỉ đơn giản là cơ thể cảm thấy mệt, mà quan trọng hơn là đến từ gánh nặng tinh thần, cứ sau khi chiến đấu kết thúc cả người giống như là mấy ngày mấy đêm không chợp mắt vậy.
Vừa mới đẩy cửa ra Triệu Quốc Khánh liền nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng, huấn luyện viên Tiêu.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, huấn luyện viên Tiêu ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách dày, cơ thể nhìn có chút yếu đuối, cả mặt là mùi vị mọt sách.
Ở cùng với huấn luyện viên Tiêu hơn mười ngày, ba người Triệu Quốc Khánh biết người đàn ông trước mắt tuyệt đối không yếu ớt như vẻ bề ngoài, anh ta rất có khả năng là sự tồn tại mạnh nhất trong cả đoàn, đặc biệt là từ sau khi học được Hình Ý quyền từ anh ta, từ đánh lòng càng thêm bái phục vị giáo quan này.
“Huấn luyện viên Tiêu!” Ba người ngay ngắn kính quân lễ.
Huấn luyện viên Tiêu gấp sách lại, cười nhẹ, đứng dậy nói: “Ba người các cậu trong lần thi đấu tiểu đội này biểu hiện vô cùng tốt.”
Bị hủy đi tư cách thi đấu rồi còn biểu hiện vô cùng tốt, đây là đang tát vào mặt à?
Lý Thực Thành im lặng không nói, Phùng Tiểu Long một mặt thất vọng, chỉ có mỗi Triệu Quốc Khánh có một tia hưng phấn, thực sự xem đây là khen thưởng.
“Huấn luyện viên Tiêu biết biểu hiện của chúng tôi ở khu thi đấu?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Huấn luyện viên Tiêu gật đầu đáp lời: “Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy biểu hiện của các cậu.”
Tận mắt nhìn thấy, ý là nói huấn luyện viên Tiêu vẫn luôn đi theo sau họ?
Phùng Tiểu Long cũng theo đó mà vui lên, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt nhìn thấy người thân.
“Huấn luyện viên Tiêu, nếu anh đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện của chúng tôi, xin anh hãy