Sau hai mươi ngày, ngọn núi nào đó ở Vân Nam.
Lý Thực Thành nằm bẹp trên đất không nhúc nhích, hòa làm một với quang cảnh xung quanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó khoảng một mét.
Ròng rã hai mươi ngày qua, Lý Thực Thành với Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long bị ném ở nơi thâm sơn cùng cốc này đặc huấn, trong hai mươi ngày này bọn họ thời thời khắc khắc đều phải đối mặt với đủ thứ nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, đến lúc ngủ cũng phải trợn mắt lên mới được.
Chỗ cách Lý Thực Thành nằm một mét có một bé Na màu xanh to bằng đầu ngón cái, nó phun lưỡi nhìn Lý Thực Thành, như cảm thấy không có nguy cơ gì thì mới bắt đầu bò về phía trước.
Bé Na trước mặt là đồ ăn mà Lý Thực Thành hằng mong ước, đã một quãng thời gian rồi cậu chưa ăn gì cả, càng đừng nói tới ăn thịt, bởi vậy trong mắt cậu rắn lục quả thực là một món ăn vô cùng mê hoặc.
Lúc rắn lục đi đến cách Lý Thực Thành chưa đầy một cánh tay thì cậu đột nhiên đưa tay phải tiếp cận.
Bé Na cảm nhận được lập tức quay đầu tấn công, cũng khá nhanh nhưng vẫn chưa bằng Lý Thực Thành.
“Rắc” Lý Thực Thành bắt ngay tấc thứ bảy trên người con rắn, âm thanh xương cốt bị bóp vỡ phát ra gần như cùng lúc đó.
Sau hai mươi ngày, ngọn núi nào đó ở Vân Nam.
Lý Thực Thành nằm bẹp trên đất không nhúc nhích, hòa làm một với quang cảnh xung quanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó khoảng một mét.
Đưa tay lấy từ bên hông một con dao từ đá đã mài bén, Lý Thực Thành vung dao rạch một lỗ trên thân rắn, dùng miệng hút một ngụm, sau khi uống máu rắn xong cậu chợt thấy cả người có tinh thần hơn hẳn.
“Rắc” Lý Thực Thành bắt ngay tấc thứ bảy trên người con rắn, âm thanh xương cốt bị bóp vỡ phát ra gần như cùng lúc đó.
Gương mặt Lý Thực Thành đầy vẻ hưng phấn, con rắn này đủ để cậu chén một bữa no nê.
Đưa tay lấy từ bên hông một con dao từ đá đã mài bén, Lý Thực Thành vung dao rạch một lỗ trên thân rắn, dùng miệng hút một ngụm, sau khi uống máu rắn xong cậu chợt thấy cả người có tinh thần hơn hẳn.
Để không bị lộ vị trí, Lý Thực Thành không dám nhóm lửa, chỉ dùng đá cắt miếng thịt rắn tiếp theo bỏ vào miệng, cảm giác giống như đang ăn thứ sơn trân hải vị gì vậy.
Không phải mỗi Lý Thực Thành mà hai mươi ngày này cũng đều biến Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh thành dã nhân, bây giờ năng lực sinh tồn dã ngoại của ba người đã sớm vượt qua các binh sĩ cùng lứa, có thể so với cả lính đặc chủng chuyên dã ngoại tác chiến.
Trong lúc dao đá đang đặt trên người con rắn chuẩn bị cắt thêm miếng thứ hai thì Lý Thực Thành đột nhiên dừng tay, lỗ tai cậu động động, bắt được một âm thanh nhỏ không dễ phát giác.
Hai mươi ngày sinh tồn nơi dã ngoại đã làm cho giác quan của Lý Thực Thành nhạy cảm gấp đôi so với trước kia, phản ứng cũng cực kì nhanh nhạy, cậu xem bé Na trong tay như roi mà quật về phía sau.
Vút một tiếng, thân rắn kéo gió quất tới lại bị một bàn tay bắt lại.
“Đội trưởng Phùng!” Lý Thực Thành trầm thấp kêu một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Phùng Tiểu Long đang nắm lấy đuôi rắn trước mặt, biểu cảm không vui vẻ gì, ngược lại còn có chút lo lắng.
Không sai, trong hai mươi ngày này ba người Triệu Quốc Khánh ngoại trừ việc phải ứng phó với công kích bất chợt từ đám dã thú bên ngoài, còn phải đề phòng nhất chính là đồng đội đi cùng.
Nói cách khác, ba người ở đây không còn là chiến hữu kề vai sát cách, mà là địch.
Nơi đây, là chiến trường chân chính.
Mắt Phùng Tiểu Long hiện lên vẻ lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh dao găm bằng đá giống với của Lý Thực Thành, không nói gì cả trực tiếp cầm nó đánh về phía cậu.
Lý Thực Thành nhanh chóng phản ứng, thả con rắn xuống nhảy về phía sau một bước mới nguy hiểm tránh được, nhưng công kích của Phùng Tiểu Long lại tới tiếp.
“Thực Thành, đầu hàng đi, cậu không phải đối thủ của tôi!” Phùng Tiểu Long vừa đánh vừa nói.
Lý Thực Thành cố gắng tránh né, mở miệng kêu: “Cứ coi như tôi không phải đối thủ của anh đi nữa tôi cũng sẽ không đầu hàng, có bản lĩnh thì cứ hạ tôi trước.
”
“Cậu nói đó!” Phùng Tiểu Long ra chiêu càng mạnh mẽ hơn.
Năng lực chiến đấu cá nhân của Lý Thực Thành vốn dĩ không bằng người tiểu đội trưởng là Phùng Tiểu Long, mặc dù trong hai mươi ngày này cậu đã trải qua một lần thoái thai hoán cốt, năng lực chiến đấu không chỉ tăng lên gấp bội, nhưng chẳng lẽ Phùng Tiểu Long chưa trải qua những chuyện như vậy sao?
Qua chừng mười chiêu, Lý Thực Thành cảm thấy hơi thoát lực, Phùng Tiểu Long đã hoàn toàn khống chế tiết tấu của trận đánh.
Anh đã ẩn náo một đoạn thời gian rồi, nghỉ ngơi dưỡng sức để đánh bại Lý Thực Thành, đảm bảo bản thân có thể lực tốt nhất.
Đến chiêu thứ hai mươi tám, Lý Thực Thành chưa kịp phòng bị đã bị Phùng Tiểu Long đá một cước ngã ra đất, không đợi cậu ngồi dậy thì Phùng Tiểu Long đã đặt vũ khí trên cổ cậu.
“Sao? Còn muốn đánh nữa không?” Phùng Tiểu Long hỏi.
Lý Thực Thành bất đắc dĩ cười, trả lời rất sảng khoái: “Đội trưởng, anh thẳng rồi.
”
Phùng Tiểu Long cười ha ha, ánh mắt nhìn về con rắn cách đó không xa, nói: “Tôi là người thắng, tôi muốn lấy đồ ăn của cậu, có ý kiến gì không?”
"Không có.
” Lý Thực Thành trả lời.
Bây giờ Phùng Tiểu Long mới thả vũ khí trên cổ Lý Thực Thành xuống, xoay người đi đến chỗ bé Na, ngay lúc ngón tay anh vừa chạm vào thân rắn thì một loại dự cảm bất an ập tới.
Lẽ nào tên nhóc Lý Thực Thành này muốn đánh lén mình sao?
Không, không phải, Thực Thành vẫn còn nằm ở đó mà.
Là Triệu Quốc Khánh!
Tim Phùng Tiểu Long giật mạnh một cái, hai ngày trước anh đã mất tin tức của Triệu Quốc Khánh, không biết Triệu Quốc Khánh trốn ở chỗ nào rồi, hiện tại mới phát hiện thì ra Triệu Quốc Khánh vẫn luôn theo sau anh.
Hai mươi ngày đặc huấn, tiến bộ nhanh nhất là Triệu Quốc Khánh.
Hình Ý quyền, những mối đe dọa chết chóc đang chờ đợi, trong hai mươi ngày này đối với Triệu Quốc Khánh mỗi giây đều là một loại rèn luyện, điểm mấu chốt của tâm lý cứ bị nhấc tới nhấc lui, cơ thể cũng ngày càng cường tráng.
Hai mươi ngày trước Triệu Quốc Khánh đã từng hỏi huấn luyện viên Tiêu rằng bản thân anh có thể mạnh lên gấp đôi hay không, hai mươi ngày huấn luyện này quả thực đã chứng minh lời hứa hẹn của anh ta, anh hiện tại đã gần mạnh gấp hai so với lúc trước.
Vừa mới tối qua, Triệu Quốc Khánh lại có đột phá mới trong việc lĩnh hội Hình Ý quyền, từ cấp nhập môn đạt đến cấp tiểu thành, đây cũng có nghĩa là anh chuyển từ giai đoạn mạnh da mạnh thịt đến giai đoạn cường hóa gân cốt.
Phùng Tiểu Long nghĩ không sai, hai ngày nay Triệu Quốc Khánh vẫn luôn theo sát anh.
Thật ra không chỉ Phùng Tiểu Long mà Triệu Quốc Khánh còn