Hai mươi ngày nay Bàng Hổ cũng chững chạc hơn nhiều, hắn những tưởng thực lực hiện tại có thể đấu với Triệu Quốc Khánh một trận, nhưng lại phát hiện sức mạnh mà hắn trước giờ luôn tự hào này vẫn thua Triệu Quốc Khánh một bậc.
Sau khi Triệu Quốc Khánh dùng đòn đè bẹp Bàng Hổ xong thì cũng thu người về, cười nói: “Cậu đã mạnh hơn lúc trước nhiều rồi, hi vọng cậu sẽ thể hiện tốt trong lần thi đấu sư đoàn này.”
Bàng Hổ nghe Triệu Quốc Khánh khen ngợi đến nỗi mặt đỏ tai tía.
“Mấy người không phải anh em trong cùng một tiểu đoàn sao?” Một đám người chạy tới rồi dừng lại trước mặt Triệu Quốc Khánh và mọi người.
Trong đó có một tên y chang mặt khỉ, miệng mồm vô duyên, cười bỉ ổi: “Thật không hiểu nổi mấy tên vô dụng như mấy người tham gia thi đấu sư đoàn làm gì không biết, muốn đến để làm bao cát cho chúng tôi sao?”
Bị người khác mắng là đồ vô dụng, Đàm Tinh Thần và những người khác đều vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là chẳng ai dám hó hé gì.
Triệu Quốc Khánh nhìn sang, bọn họ cũng có năm người, có lẽ là đại diện của tiểu đội khác đến tham gia thi đấu sư đoàn, trong đó có hai tên vô cùng nổi bật.
Một tên cao hơn mét tám một chút, tướng mạo khá xuất chúng, kiêu ngạo ra mặt.
Cậu ta đứng ở đó chẳng thèm liếc mắt tới Triệu Quốc Khánh và những người khác, hai mắt nhìn lên trời theo góc 45 độ.
Cả người toát lên một khí thế cảnh cáo, đừng có làm phiền tôi!
Tên còn lại cũng cao gần 1m8, mặt mày thật thà chất phác, tay chân cường tráng gấp đôi người bình thường, vừa nhìn đã biết luyện tập võ thuật vô cùng ác liệt.
“Mấy người đó thuộc tiểu đội ba, cái tên mặt mày kiêu căng đó tên là Lãnh Vô Sương, tên vạm vỡ kia là Đàm Thiếu Ngữ, hai người bọn họ là tuyển thủ hạt giống đại diện thi đấu cho cuộc thi quân sự năm ngoái, đồng thời cũng là những tuyển thủ hot của mùa giải năm nay”.
Bàng Hổ thì thầm sau đó ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bọn họ là những cao thủ tuyệt đối, nhất là tên Lãnh Vô Sương, nghe nói năm ngoái hắn đã dành được một suất trong cuộc thi quân sự, tham gia huấn luyện đặc chủng dự bị, suýt chút nữa là trở thành lính đặc chủng”
Không ngờ tham gia thi đấu sư đoàn thôi còn gặp được lính đặc chủng dự bị, Triệu Quốc Khánh muốn nhìn đối phương thêm một chút, có điều là nhìn vẻ mặt kiêu căng của tên đó anh chẳng ưa chút nào.
Lúc này Triệu Quốc Khánh mới nhận ra ánh mắt của Đàm Thiếu Ngữ cứ dán chặt vào Đàm Tinh Thần, nhưng Đàm Tinh Thần lại chẳng dám nhìn thẳng hắn ta, vì vậy anh tò mò hỏi: “Giữa Đàm Thiếu Ngữ và Đàm Tinh Thần có mối quan hệ gì?”
Bàng Hổ liếc mắt sang chỗ Đàm Tinh Thần, khẽ nói: “Theo lời người ta đồn thổi thì Đàm Thiếu Ngữ chính là anh trai của Đàm Tinh Thần, vì muốn chứng tỏ bản thân với anh trai của mình nên Đàm Tinh Thần mới gia nhập quân đội.
Sáng hôm nay bọn họ mới đánh nhau một trận xong, kết quả là Đàm Tinh Thần ăn trọn cú đấm của Đàm Thiếu Ngữ rồi nằm gục xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được.”
Mặt của Đàm Tinh Thần vẫn còn ửng đỏ chứng tỏ lời Bàng Hổ không hề nói dối.
“Cái đám vô dụng như mấy người, nếu tôi là các cậu thì tôi cuốn gói về nhà luôn cho rồi, chẳng cần chạy tới cuộc thi sư đoàn này làm trò hề.” Cái miệng của tên mặt khỉ lại bô bô, tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp: “Ánh mắt của mấy người là sao hả? Gì chứ, không phục? Nếu không phục thì bước ra solo, tôi nhường các cậu một tay”
Vừa dứt lời, thì hai tiếng “chang chát” vang lên, tên mặt khỉ đứng ở đó nghệt mặt ra, hai bên má truyền đến cảm giác đau nhói.
“Hửm?” Vẻ mặt kiêu ngạo của Lãnh Vô Sương cũng từ từ giãn ra, ánh mắt mắt nhìn chằm chằm vào tên tân binh mới đánh tên mặt khỉ.
“Mày...Sao mày dám đánh tao!” Sau một hồi lâu tên mặt khỉ mới phản ứng lại, giơ tay muốn đánh trả.
“Chát, chát, chát, chát” m thanh liên tục vang lên, mặt của tên mặt khỉ ăn thêm bốn cái tát nữa, cả người hắn như bị đứng hình.
Triệu Quốc Khánh chính là người ban bốn cái tát cho tên mặt khỉ, anh cười ha hả: “Cảm giác bị một tên vô dụng tát tận sáu lần ra sao hả?”
“Mày...! Tao liều mạng với mày!” Tên mặt khỉ tức không nói nên lời, hắn muốn đánh nhau với Triệu Quốc Khánh, nhưng hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của anh, hắn chỉ la ó thôi chứ không dám đánh.
“Mày á? Không được đâu, mày không phải là đối thủ của tao, cậu ta thì còn may ra…” Triệu Quốc Khánh đưa ngón tay chỉ về phía Lãnh Vô Sương.
Cảm giác bị người khác chửi là đồ vô dụng không dễ chịu chút nào, ra tay đánh tên mặt khỉ chỉ là muốn dạy dỗ hắn một chút, để sau này hắn đừng có ăn nói vô duyên như vậy nữa, tiện thể chọc giận luôn Lãnh Vô Sương để xem xem thực lực của người tham gia vào cuộc thi quân sự kỳ trước như thế nào.
Lúc đầu Lãnh Vô Sương quả thật có chút bất ngờ nhưng thấy Triệu Quốc Khánh đòi khiêu chiến với mình thì hắn chỉ hừ một tiếng, mặt lại ngẩng lên trời theo góc bốn mươi lăm độ như thể đang bảo anh không xứng.
Triệu Quốc Khánh cũng chẳng tức giận, anh đưa mắt nhìn Đàm Thiếu Ngữ cười nói: “Nghe nói sáng nay anh đã đánh người trong đội của tôi phải không?”
Đàm Thiếu Ngữ liếc nhìn Triệu Quốc Khánh một cái, sau đó ánh mắt lại lần nữa dừng tại người của Đàm Tinh Thần, lạnh lùng trả lời: “Tên tôi đánh cũng chỉ là một tên phế vật thôi.”
Tay Đàm Tinh Thần siết chặt thành nắm đấm, rõ ràng rất tức giận, nhưng anh ta không có ra tay.
“Phế vật?” Triệu Quốc Khánh cười cười, anh trợn mắt sang gương mặt của tên mặt khỉ, nói: “Lúc nãy cái tên này cũng nói chúng tôi là đồ vô dụng, kết quả bị ăn tát, lẽ nào anh cũng muốn bị ăn tát sao?”
Đàm Thiếu Ngữ nhíu mày, tỏ ra vẻ không vui, lạnh lùng đáp: “Tôi và hắn không giống nhau”
“Không giống chỗ nào?” Triệu Quốc Khánh hỏi, nói đoạn anh hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thì thấy rằng anh còn không bằng một góc của hắn ta”
“Cậu nói cái gì?” Đàm Thiếu Ngữ hét lên
“Sao hả, không đúng ư? Ít ra thì hắn ta cũng coi anh là đồng đội, còn anh thì sao? Chỉ biết phủ bỏ mối quan hệ giữa mình và đồng đội, anh cho rằng như vậy là hay ho lắm sao?” Triệu Quốc Khánh nói.
“Cậu...” Đàm Thiếu Ngữ không biết ăn nói, cãi lại vài tiếng rồi nói: “Tôi cãi không lại cậu”
Triệu Quốc Khánh quay đầu lại nhìn Đàm Tinh Thần, rồi nói tiếp: “Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và Đàm Tinh Thần là gì, nhưng cậu ấy đứng đây ngày hôm nay minh chứng rằng cậu ấy đứng đây bằng chính năng lực của mình.
Nếu anh nói cậu ấy là phế vậy, vậy anh thì sao?”
Nhìn thấy Triệu Quốc Khánh ra mặt cho mình, đôi mắt của Đàm Tinh