Nắm đấm của Đàm Thiếu Ngữ tuy nhanh nhưng vẫn chưa nhanh bằng nắm đấm của Triệu Quốc Khánh.
Sau khi dùng kim quang chọc thủng ngạnh khí công của đối phương, nắm đấm còn lại của Triệu Quốc Khánh cũng đã nhắm thẳng đến phần cằm của Đàm Thiểu Ngữ.
Thân hình cường tráng bay thẳng ra sau, nặng nề ngã xuống đất.
Thua rồi.
Không ngờ Đàm Thiếu Ngữ lại bị đánh bại rồi!
Đã vậy còn bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!
Trong suốt mười giây, những người vây xem trận đấu vẫn chưa tỉnh táo lại, không ai có thể tin được một tân binh lại có thể quật ngã một tuyển thủ hạt giống từng tham gia cuộc thi quân sự vào năm ngoái như Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm, ngay cả Lãnh Vô Sương bình thường kiêu căng giờ cũng đứng đần ra đó.
Triệu Quốc Khánh nhìn Đàm Thiếu Ngữ một cái rồi nói với Lãnh Vô Sương và tất cả mọi người trong ba tiểu đội: “Hiện tại mọi người nên biết chúng tôi có thể đứng ở đây thì đều không phải phế vật rồi nhỉ?”
Giờ này còn ai dám gọi đám Triệu Quốc Khánh là phế vật nữa chứ?
Đàm Thiếu Ngữ vẫn còn nằm cứng đơ trên mặt đất, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể nào định thần lại được.
Một bóng người đứng trước mặt Đàm Thiếu Ngữ, Đàm Thiếu Ngữ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người nọ là Đàm Tinh Thần.
Anh ta nhớ lại lúc nãy mình còn mắng Đàm Tinh Thần là phế vật mà bây giờ lại bị đánh bại bằng một cú đấm, vì vậy anh ta xấu hổ cúi mặt xuống.
“Anh, em sẽ đứng trên sàn đấu này để chứng minh cho anh thấy em không phải phế vật!” Đàm Tinh Thần trầm giọng, đồng thời vươn tay về phía Đàm Thiếu Ngữ: “Anh, anh cũng không phải là phế vật gì hết, từ nhỏ anh đã là một anh hùng trong mắt em rồi!”
Đàm Thiếu Ngữ kinh ngạc nhìn Đàm Tinh Thần, hai người bọn họ đúng là anh em nhưng là anh em cùng cha khác mẹ, đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ Đàm Thiếu Ngữ đã không thích cậu em trai này, anh ta cảm thấy sự xuất hiện của cậu và mẹ cậu đã phá hủy gia đình hạnh phúc ban đầu của mình.
Đàm Tinh Thần nở nụ cười chân thành: “Anh, đứng dậy nào, hãy chứng minh cho mọi người thấy rằng chúng ta đều không phải là phế vật!”
Đột nhiên Đàm Thiếu Ngữ thấy hơi cảm động, mấy năm qua Đàm Tinh Thần luôn bị mình xa lánh nhưng không ngờ cậu luôn nối gót theo mình đến đây, còn xem mình là anh hùng trong lòng cậu nữa.
Cuối cùng Đàm Thiếu Ngữ cũng nắm lấy tay Đàm Tinh Thần, vì không thích nói chuyện nên anh ta chỉ gật đầu một cái.
Đàm Tinh Thần vui mừng khôn xiết, cậu biết từ nay mối quan hệ của cậu và anh trai sẽ hoàn toàn bước sang một trang mới.
“Cảm ơn cậu.” Đàm Tinh Thần nói với Triệu Quốc Khánh.
“Tôi có làm gì ư? Hình như tôi chưa hề làm gì hết đó.” Triệu Quốc Khánh xua tay, anh đã đạt được mục đích của mình rồi, việc đánh bại Đàm Thiếu Ngữ làm các tuyển thủ dự thi ở đây chấn động cũng chẳng kém việc đánh bại Lãnh Vô Sương là bao.
Thấy Triệu Quốc Khánh định đi, đột nhiên Lãnh Vô Sương kêu: “Đứng lại!”
Trước đây hắn luôn coi thường tên tân binh Triệu Quốc Khánh này nhưng khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh hạ gục được Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm thì hắn cảm thấy rất sốc.
“Có chuyện gì không?” Triệu Quốc Khánh điềm tĩnh hỏi.
Mặt Lãnh Vô Sương lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Khánh: “Tôi muốn đấu với cậu một trận.”
“Lãnh Vô Sương thách đấu với Triệu Quốc Khánh ư?”
“Năm ngoái tiểu đội trưởng Lãnh từng được tham gia thi đấu quân đoàn còn đối phương chỉ là một tân binh mà thôi, chủ động thách đấu với một tân binh thế này có phải là quá…”
“Cậu không thấy vừa nãy tên đó đã đánh bại tiểu đội trưởng Đàm chỉ bằng một cú đấm à? Thực lực của tiểu đội trưởng Đàm và tiểu đội trưởng Lãnh cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu, thế nên tiểu đội trưởng Lãnh có thách thức cậu ta thì cũng không bị coi là bắt nạt tân binh.”
“Tiểu đội trưởng Lãnh cũng không mạnh hơn tiểu đội trưởng Đàm là bao, có khi nào anh ấy cũng bị tên nhóc kia đánh bại bằng một chiêu luôn không?”
“Suỵt...!Đừng nói nữa.”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, họ đều đang đoán xem mục đích Lãnh Vô Sương thách đấu với Triệu Quốc Khánh là gì, nếu hai người họ mà đánh nhau thật thì ai thua ai thắng đây?
“Anh nói đấu với tôi là tôi phải đấu với anh à?” Triệu Quốc Khánh khịt mũi khinh thường, quay người rời đi.
“Cậu...” Lãnh Vô Sương không nói lên lời.
Khi nãy Triệu Quốc Khánh muốn thách đấu hắn nhưng hắn đã cố tình phớt lờ, bây giờ Triệu Quốc Khánh cũng dùng chính cách hắn đã dùng khi nãy để đáp trả lại hắn.
Không có một cuộc đấu diễn ra như mong đợi nên mọi người ở đây đều có chút mất hứng.
Bên cạnh đó cũng có nhiều cuộc tranh luận sôi nổi nổ ra xung quanh hai người Lãnh Vô Sương và Triệu Quốc Khánh về việc ai mạnh hơn và ai yếu hơn.
Triệu Quốc Khánh không chấp nhận lời thách đấu vì anh có kế hoạch riêng của mình.
Hơn nữa để đánh bại Đàm Thiếu Ngữ cũng đã khó rồi.
Nếu bây giờ đối mặt với Lãnh Vô Sương, dù có chiến thắng đi nữa cũng không thể dùng mấy chiêu như khi đánh với Đàm Thiếu Ngữ được.
Và anh cũng không muốn mình xảy ra chấn thương trước khi trận đấu chính bắt đầu vì vậy anh đã từ chối Lãnh Vô Sương.
Ngoài ra, việc từ chối lời thách đấu của Lãnh Vô Sương còn có một ưu điểm khác, đó là khiến mọi người khó đoán được anh mạnh đến mức nào.
Điều này sẽ tạo ra một áp lực vô hình cho những người khác trong quá trình thi đấu.
Như vậy quá trình thi đấu của anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đây được gọi là chiến thuật.
Câu chuyện về việc Triệu Quốc Khánh đánh bại Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm đã nhanh chóng lan truyền khắp sư đoàn.
Trong một thời gian ngắn, Triệu Quốc Khánh đã trở thành người có tầm ảnh hưởng trong cuộc thi.
Đồng thời, anh cũng trở thành ứng cử viên tiềm năng của sư đoàn.
Thậm chí anh còn làm lu mờ cả Lãnh Vô Sương.
Một đêm nghỉ ngơi qua đi, ngày tiếp theo mọi người cùng nhau dùng bữa sáng.
Sau khi xong xuôi, Triệu Quốc Khánh cùng những binh lính chuẩn bị tham gia thi đấu này đều tập trung trên sân đấu của sư đoàn.
Các binh sĩ tham gia đến từ ba trung đoàn chính quy và một trung đoàn pháo binh, cộng với sở chỉ huy sư đoàn, mỗi nơi có năm người.
Và thêm ba người Triệu Quốc Khánh được phê duyệt đặc biệt nữa thì tổng cộng có hai mươi ba người tất cả.
Thể lệ của cuộc thi có phần giống với cuộc thi đồng đội.
Trong ba ngày, Triệu Quốc Khánh và hai mươi ba người phải trụ lại được khu thi đấu trong dãy các ngọn núi.
Thời gian này, họ sẽ bị truy bắt bởi ba ngàn binh lính.
Những ai bị bắt sẽ lập tức bị loại khỏi trận đấu.
Ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, họ phải đối mặt với ba ngàn