Huấn luyện viên Tiêu không vội nói ra nguyên nhân thứ hai mà quay đầu sang nói với Tống Phi Dương nói: “Trước hết nên nói xem vì sao những tên lính đánh thuê kia lại ở đây.”
Những người khác cũng vô cùng tò mò, tại sao những tên lính đánh thuê lại ở đây, mục đích chúng đến là gì?
Tống Phi Dương nói: “Chúng là lính đánh thuê đến từ đội Bầy Sói.
Mặc dù Bầy Sói xếp gần cuối bảng trong tất cả những tổ chức đánh thuê, nhưng lần này người dẫn đội là phó đoàn Fold.
Fold là một tay bắn tỉa, tính cẩn trọng, khả năng chiến đấu thực tế của anh ta không thua kém các trung đội trưởng của các đội đánh thuê khác..
Bốn tên trong số thuộc hạ của Fold là lính đánh thuê cấp vàng, mười lăm tên còn lại là lính đánh thuê cấp bạc, cộng thêm trang bị vũ khí tối tân, sức chiến đấu không thua kém đại đội bình thường..”
Nghe đến đây, các sĩ quan lớn nhỏ, bao gồm cả Sư đoàn trưởng lại trầm mặc lần nữa.
Một đoàn lính đánh thuê có sức chiến đối ngang bằng một đại đội bình thường, nếu đặc chủng binh Phi Long không ra tay, vậy thì Sư đoàn trưởng phải chịu trách nhiệm giải quyết số lượng thương vong!
“Còn về mục đích họ có mặt ở nơi này, là vì Triệu Quốc Khánh.” Tống Phi Dương nói tiếp.
“Triệu Quốc Khánh!” không ít người đồng thanh hô..
Là thí sinh dự thi đặc biệt của năm nay, hầu hết mọi người cũng đã điều tra về Triệu Quốc Khánh, biết hắn con cháu của Triệu gia..
“Ý là cháu trai của ông cụ Triệu?” Sư đoàn trưởng hỏi với vẻ bất ngờ.
Tống Phi Dương gật đầu.
Sư đoàn trưởng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn huấn luyện viên Tiêu, biết nhà họ Tiêu có quan hệ thân thiết với nhà họ Triệu, lại càng thấy khó hiểu: “Nếu những tên lính đánh thuê kia là đến vì Triệu Quốc Khánh, thế vì sao cậu còn ngăn cản đội trưởng Tống?”
Huấn luyện viên Tiêu vẫn nở một nụ cười bình tĩnh và thoải mái,, cũng không thấy phản cảm với lời chất vấn của Sư đoàn trưởng, trong lòng biết rõ Sư đoàn trưởng từng là cấp dưới của ông cụ Triệu, vì thế Triệu Quốc Khánh mới kiêu ngạo như thế.
“Bởi vì tin tưởng.” huấn luyện viên Tiêu trả lời.
“Tin tưởng? Ai? Triệu Quốc Khánh?” Sư đoàn trưởng càng khó hiểu.
Huấn luyện viên Tiêu thẳng thắn gật đầu, nghiêm túc nói: “Các anh không biết, Triệu Quốc Khánh đã đấu với Bầy Sói ba lần, lần nào cũng chuyển bại thành thắng.”
Bọn họ cũng có nghe việc Triệu Quốc Khánh đối đầu với Bầy Sói, biểu hiện trong cuộc so tài càng khiến mỗi một sĩ quan đang ngồi ở đây giật mình.
Chỉ là một tân binh mà có thể chỉ đem theo hai người tiêu diệt một tiểu đội lính đánh thuê, điều này thật sự có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.
Còn về hai lần chiến đấu còn lại với đoàn lính đánh thuê họ không rõ sự tình, nên huấn luyện viên Tiêu cũng không nhắc tới.
“Kể từ khi vòng đấu đồng đội kết thúc, tôi vẫn tiến hành huấn luyện đặc biệt với ba người Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành.
Dựa vào thực lực của ba người, tham gia cuộc thi sư đoàn trưởng cũng chỉ như dạo chơi mà thôi, toàn bộ tuyển thủ tham dự đều không có tư cách đấu với họ.
Tôi còn đang cảm thấy nhàm chán thì đoàn Bầy Sói xuất hiện, nên nhân cơ hội này cho họ cọ sát thêm.” huấn luyện viên Tiêu tiếp lời.
“Cái gì, ý là muốn để ba người đấu với cả tiểu đội lính đánh thuê?” Sư đoàn trưởng kinh ngạc hỏi lại.
Huấn luyện viên Tiêu nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình không có ý đùa.
“Có được không đó?” Sư đoàn trưởng hỏi tiếp: “Dù sao hai trong ba người cũng là tân binh, người còn lại cũng chỉ là sĩ quan cấp 1, trong tay lại chẳng có vũ khí, thật sự có thể đối đầu với cả đoàn lính đánh thuê?”
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, họ vốn tưởng huấn luyện viên Tiêu yêu cầu Tống Phi Dương dừng lại là vì muốn Sư đoàn đối phó với những tên lính đánh thuê kia, không thì cũng để cho tất cả ứng viên dự thi chiến đấu với lính đánh thuê.
Thế nhưng mới biết ý định của huấn luyện viên Tiêu chỉ là để cho ba người Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long đối phó với hai mươi tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ, hơn nữa ba người họ còn chẳng có bất kỳ trang bị, vũ khí gì!
Đây… thật sự nghiêm túc sao?
Huấn luyện viên Tiêu tuyệt đối không nói đùa, dám nói như thế hoàn toàn là do tin tưởng ba người Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, tin tưởng ba người họ có thể đối phó với những tên lính đánh thuê kia.
Tống Phi Dương do dự nói: “Đội trưởng Tiêu, những tên lính đánh thuê Quốc Khánh đối phó lần trước đều là cấp thấp, số lượng cũng ít.
Thế nhưng lần này lại là phó đoàn trưởng đội đánh thuê bầy sói chỉ huy, ngoài ra còn có bốn tên cấp vàng cùng với mười lăm tên cấp bạc.”
“Vậy thì đã sao?” huấn luyện viên Tiêu hỏi lại.
Vậy thì đã sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc lần nữa.
Vừa nãy Tống Phi Dương đã nói, sức chiến đấu của những tên lính đánh thuê kia tương đương với một liên đội.
Ý của huấn luyện viên Tiêu chính là ba người Triệu Quốc Khánh có thể chiến đấu với liên đội, hơn nữa còn có thể giành thắng lợ?
Điều này là thật?
Hai tên tân binh cùng một sĩ quan thật sự mạnh như thế?
Tống Phi Dương không nói thêm, tin tưởng vào phán đoán của huấn luyện viên Tiêu.
Những người còn lại vẫn còn nghi ngờ, dù sao cũng chỉ có ba người Triệu Quốc Khánh lại đối đầu với hai mươi người.
Sư đoàn trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đội trưởng Tiêu, chẳng may, ý tôi là chẳng may mấy người Triệu Quốc Khánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Huấn luyện viên Tiêu cắt ngang lời của Sư đoàn trưởng: “Nếu xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì đều sẽ do Tiêu Văn Nghĩa tôi chịu trách nhiệm!”
Sư đoàn trưởng cảm thấy nhẹ nhõm, những sĩ quan nhỏ khác cũng thấy nhẹ nhõm, có được lời này của Tiêu Văn Nghĩa mới tính là yên tâm thật sự.
Tống Phi Dương hừ một tiếng khi nhìn thấy biểu cảm của đám đông, nói tiếp: “Nói người của các người hành động theo liên đội, mục tiêu của những tên lính đánh thuê kia là Triệu Quốc Khánh, chắc chắn bọn họ sẽ không thách thức những