Cùng tác chiến với ba người Phùng Tiểu Long là một tổ thành viên cuối cùng của chiến đội Huyết Lang, thấy Phùng Tiểu Long bên này hết hảo lực, vẫn luôn chú ý đến chỉ lệnh tập kích cuối cùng của tiểu đội trưởng.
“Lên!” Tiểu đội trưởng hét lên một tiếng, lao tới trươc stieen.
Lúc này Lý Thực Thành đã hết toàn bộ đạn trong súng tự động, bên này Phùng Tiểu Long có thể dùng chiến đấu cũng chỉ còn súng ngắn và dao găm.
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đều bắt đầu nắm chặt dao găm, định khi súng hết đạn sẽ dùng dao găm dốc sức liều mạng với đối phương, liều mạng đến khi chết trận mới ngừng.
Bàng Hổ cũng hai tay hai quả lựu đnạ, ngón tay nắm ở móc kéo, tính đợi sau khi Phùng Tiểu Long và Lý thực thành chết trận liền làm nổ lựu đạn đồng quy vu tận với kẻ địch.
Chiến đấu đã đến giai đoạn thảm hại nhất, giống như muốn lấy kết quả ba người Phùng Tiểu Long toàn bộ chết trận mà hạ màn.
“Phụt!” Trong lúc đó tiểu tổ trưởng của chiến đội Huyết Lang xông lên đầu tiên ngã người về phía sau.
“Phốc!” Lại một tiếng, theo sau tiểu tổ trưởng một tên lính đánh thuê khác cũng trúng đạn té xuống.
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành nhìn không rõ, thế nhưng lính đánh thuê khác của chiến đội Huyết Lang lại đeo kính nhìn ban đêm, thấy vô cùng rõ ràng, phát hiện hai người đều bị bắn trúng đầu mà chết.
“Súng bắn tỉa!” Cũng không biết ai kêu lên một tiếng, còn lại bốn người đều nấp vào.
Bên này Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành vẫn đang chờ kẻ địch xông lên dốc sức liều mạng, trong lúc đó bên kia kẻ địch tịt ngòi rồi, hai người vô cùng kinh ngạc.
“Đội trưởng, xảy ra chuyện gì?” Lý Thực Thành mặt ngơ ngác hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Phùng Tiểu Long mặt ngưng trọng lắc đầu.
“Phụt.” Tên lính đánh thuê thứ ba đã chết dưới súng của Triệu Quốc Khánh.
“Bên kia!”
“Nhanh lên, giết tên bắn tỉa kia!”
…..
Tiếng súng của địch lần nữa vang lên, chỗ tập kích lại không phải vị trí của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.
Ánh mắt Lý Thực Thành đột nhiên phát sáng, trong miệng thốt lên: “Đội trưởng, anh nói có phải là …”
Phùng Tiểu Long không chờ Lý Thực Thành nói xong cũng dùng sức gật đầu đáp: “Không sai, nhất định là Quốc Khánh! Thực Thành, hai người chúng ta nên phản kích, đi!”
Sau một tiếng hô, Phùng Tiểu Long liền xông ra ngoài, khẩu súng trong tay anh vang lên.
Lý Thực Thành cũng lao tới, hỏa lực của hai người tuy không đủ mạnh, nhưng lại tạo ra uy hiếp nhất định với kẻ địch, quan trọng là bọn họ phân tán lực chú ý và hỏa lực của kẻ đihjc.
Triệu Quốc Khánh chờ đúng lúc này, vừa nãy ba tên lính đánh thuê hợp lực công kích thật sự áp chế anh, lúc này hỏa lực yếu đi, anh lập tức di chuyển vị trí ngay sau đó liền nâng súng bắn vào kẻ địch.
“Phập.” Tên lính đánh thuê thứ tư đã chết dưới súng của Triệu Quốc Khánh.
Còn dư lại hai người nhìn qua đồng bọn đều chết hết, thoáng cái luống cuống, một người trong đó kêu lên: “Rút lui, nhanh rút lui!”.
Vừa dứt lời chỉ thấy tên đồng bọn khác bị Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành hợp lực đnahs chết, điều này khiến hắn ta bối rồi, quay người bỏ chạy.
Trong súng bắn tỉa chỉ còn lại một viên đạn, Triệu Quốc KHánh cũng không vội, nâng súng ngắm trúng kẻ địch, để kẻ địch sau khi nhảy ra từ một thân cây anh quyết đoán mà bóp cò.
“Phập” một tiếng, viên đạn bắn trúng ngực kẻ địch.
Bắn mục tiêu chuyển động, ngực càng dễ bắn trúng hơn đầu, bởi vậy thành vị trí lựa chọn đầu tiên khi Triệu Quốc Khánh bắn mục tiêu.
Kẻ địch bị bắn trúng ngực, cho dù không chết cũng thương nặng.
BẮn chết kẻ ddihcj cuối cùng, Triệu Quốc Khánh liền hạ súng xuống đi về phía Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, ai ngờ vừa đi một bước liền ngừng lại.
Vừa rồi toàn bộ tinh lực đều đặt trên người lính đánh thuê, không quá mức chú ú hoàn cảnh xung quanh, lúc này lại phát hiện cách mình hai bước chân trong bụi cỏ có giấu một thứ.
Nếu không pahir triệu Quốc Khánh đeo kính nhìn ban đêm, bầu trời tối đen này căn bản không thể nhìn thấy.
Triệu Quốc Khánh tiến lên một bước, ngồi xổm xuống dùng họng súng bắn tỉa nhẹ nhàng đẩy ra bụi cỏ bên cạnh.
Quả bom!
Một quả bom lẳng lặng nằm yên trong bụi cỏ.
Triệu Quốc Khánh đi theo anh trai học một ít kiến thức veeff bom, nhưng không phải hiểu rõ, chỉ là ở lúc tác chiến lợi dụng hoàn cảnh xung quanh chế tạo một ít bẫy quỷ lôi.
Quả bom trước mặt rõ ràng không pahri quỷ lôi, thiết bị nổ của nó không hề kết nối với bất kỳ vật gì xung quanh, cho dù không cẩn thận một chân đạp lên cũng sẽ không trực tiếp làm nổ nó.
ĐƯơng nhiên, nó cũng không phải bị người không cẩn thận làm rơi ở đây, mà là xảo diệu che đậy ở đây.
Mặt khác, sau khi Triệu Quốc Khánh phân biệt liền nhận ra đây là một quả bom điều khiển từ xa.
Ở đây sao lại có thể có một quả bom điều khiển từ xa?
Trong lòng Triệu Quốc Khánh có một tia nghi hoặc.
“Quốc Khánh!”
“Quốc Khánh!”
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành gào lên chạy tới.
Triệu Quốc Khánh đứng dậy đón, tạm thười để quả bom điều khiển từ xa kia ở một bên không nhắc đến chuyện quả bom với hai người, hỏi: “Bàng Hổ đâu?”
“Ở bên kia, hắn ta bị thương nặng!” Phùng Tiểu Long chỉ về vị trí Bàng Hổ nói.
Triệu Quốc Khánh đi qua xem xét, lại cầm máu cho Bàng Hổ, thấy Bàng Hổ không thích hợp di chuyển liền nói với Lý Thực Thành: “Thực Thành, anh ở đây bảo vệ BÀng Hổ, tôi cùng đội trưởng Phùng qua bên kia xem một chút.”
“Được.” Lý Thực Thành đáp.
Vị trí Lãnh Vô Sương cũng cách đám người Triệu Quốc Khánh không xa, không tới năm sau mươi mét, Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long rất nhanh chạy tới.
“Là các cậu?” Trong lòng Lãnh Vô Sương đã sớm nghĩ đến tới cứu bọn họ là nhóm Triệu Quốc Khánh, thật sự gặp rồi lại có chút kinh ngạc.
Hắn ta vẫn cho rằng nếu mình mạnh hơn đoàn người Triệu Quốc Khánh, nhưng mình bị bắt lại, nhóm Triệu Quốc Khánh lại đánh bại người bắt giữ bọn hắn.
Phùng Tiểu Long tiến lên cởi trói cho ba người Lãnh Vô Sương, Triệu Quốc Khánh vì nghĩ đến quả bom kia, vì vậy trên đường đi đặc biệt lưu ý bốn phía, lúc này vẫn còn chú ý xung quanh.
Quả nhiên, bên phải cách Lãnh Vô Sương mười thước bên dưới lá rụng tìm được một quả bom.
“Quả bom!” Sau khi Lãnh Vô Sương tháy quả bom liền hít