Cậu quay ra nắm tay bà hỏi:" Dì đừng nói với Lục Ngôn nha dì, con không muốn cậu ấy lo lắng, con không sao đâu "
"Không sao? Cậu mẹ nó nghĩ mình là ai mà không cho tớ biết.
Tớ là người yêu cậu đấy Diệp Lạc" Lục Ngôn siết chặt tay giận dữ nói
4 rưỡi sáng hôm ấy hắn vừa giải đề xong thì nhận được cuộc gọi của mẹ.
Mẹ hắn nói Diệp Lạc ngã cầu thang, 2 chân đều gãy hết khả năng cao sẽ bị liệt suốt đời hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết thương cho vật nhọn cứa vào
Hắn nghe xong thì liền phát điên, lập tức từ Bắc Kinh trở về hắn thức trắng đêm.
Hắn biết bé con của hắn sợ đau, điều gì khiến cậu trở nên như vậy? Hắn biết tâm lý của cậu không ổn nhưng vì sao vẫn không kiên quyết trở về?
Sự hối hận, giận dữ bức hắn đến không thở nổi.
"Lục Ngôn? Cậu...cậu ở đâu vậy? Tới đây đi" Diệp Lạc muốn xuống giường đi tìm hắn, muốn ôm Lục Ngôn nhưng cậu không thấy không nhìn được hắn ở đâu.
Mẹ Lục thấy thế thì xót xa ôm cậu lại:" tiểu Lạc con đừng đi để dì gọi nó cho con, đừng đi mà dì xin con"
"Mẹ cậu ấy sao vậy? Tại sao...sao lại không nhìn được" hắn sững sờ nhìn Diệp Lạc đang bất lực tìm kiếm hắn
"Đừng hỏi nữa mau lại đây thằng bé đang tìm con" Mẹ Lục gấp gáp nói
Lục Ngôn bước đến bên giường bệnh của cậu nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống "Lạc Lạc...tớ ở đây"
Diệp Lạc thấy bóng dáng mơ hồ của Lục Ngôn thì nhào đến ôm hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì liền thả lỏng nói:" người cậu lạnh quá, Lục Ngôn"
"Cậu gầy đi nhiều rồi " Cậu nói tiếp
Thấy hắn không trả lời thì nghi hoặc hỏi "Lục Ngôn? Cúi xuống thấp một chút được không? Tớ nhìn không rõ mặt cậu"
Lục Ngôn nghe lời ngồi xuống bên cạnh cậu vén mái tóc dài của cậu ra sau nói:" đã nhìn rõ chưa?"
"Ừm thấy rồi đẹp trai lắm" Diệp Lạc cười tươi khen hắn
"Hai đứa nói chuyện đi mẹ về nhà nấu đồ ăn mang đến" Mẹ Lục thấy Diệp Lạc vui vẻ hơn thì cũng nhẹ nhõm trở về nhà.
Bà đi khỏi thì Lục Ngôn liền gỡ cái tay đầy băng gạc đang dính trên người mình xuống quay người đi ra ngoài
"Lục Ngôn, cậu đi đâu vậy? Đừng đi mà...Tớ nhớ cậu lắm...tớ xin lỗi...đừng bỏ tớ...huhu" Cậu gấp gáp muốn xuống giường nhưng chân cậu không có cảm giác gì cả.
Diệp Lạc bất lực ngã xuống lê thân mình theo chân hắn cầu xin hắn đừng đi.
Lục Ngôn đi ra ngoài đóng cửa lại hắn thấy Diệp Lạc ngã trên đất, gương mặt xinh đẹp tiều tuỵ đến đáng thương chỉ toàn là nước mắt.
Hắn ngồi xuống ôm cậu lên giường nói vào tai cậu "vốn muốn để cậu tự do chút, nhưng giờ thì không cần nữa.
Thế giới của