Lục Ngôn trở về Thâm Quyến tiếp tục ôn tập cho kì thi vào 2 tháng nữa.
Hắn dường như lúc nào cũng bên cạnh Diệp Lạc, chăm sóc cậu rất chu đáo.
Bản thân hắn vốn là người kĩ tính đối với Diệp Lạc lại càng cẩn thận hơn
Buổi chiều Lục Ngôn ngồi giải đề bên cạnh giường bệnh của Diệp Lạc.
Mà cậu sau khi được thay băng và uống thuốc xong thì liền ngủ mất.
Sau buổi khám sức khoẻ tinh thần đầu tiên, Diệp Lạc được kết luận có dấu hiệu của hành vi tự ngược đãi bản thân, rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Bác sĩ nói cần có người nhà ở bên chăm sóc, nếu không bệnh nhân sẽ rất dễ rơi vào khủng hoảng tâm lý, vì thế Lục Ngôn quyết định ở lại chăm sóc cậu
Diệp Lạc tỉnh giấc kêu khẽ :" nước...ưm" cổ họng Diệp Lạc đắng ngắt, khô khốc khiến cậu khó chịu vô cùng.
Lục Ngôn nghe thấy liền rót nước ấm cho Diệp Lạc đưa đến bên môi cậu.
Vì thị lực của Diệp lạc hiện tại rất yếu nên mọi thứ đều dường như phụ thuộc hết vào Lục Ngôn
Diệp Lạc cầm lấy tay Lục Ngôn bảo:" Nghỉ một chút đi "
Hắn ôm cậu nói :" không sao, ổn cả mà, đừng lo lắng"
"Tớ muốn ngồi học cùng cậu như trước kia, có được không ?" Diệp Lạc dè dặt hỏi
"Ừm được" Hắn bế cậu, giúp Diệp Lạc ngồi xuống bên cạnh mình.
Diệp Lạc im lặng, ngồi nhìn hắn học bài ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, chán thì sẽ gối đầu lên tay ngủ một giấc, ngủ dậy thì lại thong thả ăn táo hắn gọt cho
Có lúc sẽ chủ động trêu chọc, tới ôm ôm rồi nghịch tóc hắn.
Cậu rướn người lên lấy chiếc kính gọng đen của hắn, đeo lên :" rõ thiệt đó, Lục Ngôn, tớ đeo kính đẹp không?"
Hắn quay qua nhéo má cậu cưng chiều bảo :" đẹp lắm, về nhà sẽ đưa cậu đi mua"
Nói rồi hắn nhấc eo cậu lên để Diệp Lạc ngồi trên đùi mình.
Diệp Lạc vươn tay qua ôm cổ hắn nói:" cậu học nhiều như vậy cũng không có thời gian đi tập, sao người lại khoẻ vậy nhỉ "
Diệp Lạc nghi ngờ kéo áo phông của hắn ra muốn nhìn cơ bụng của hắn.
Lục Ngôn gỡ móng vuốt của mèo nhỏ Diệp Lạc ra, hắn tự mình cởi áo, tỉ lệ cơ thể cực chuẩn eo thon chân dài
"Ai nói là tớ không tập, muốn sờ thử không?" Hắn cười gian bắt lấy tay cậu
"T-tớ cũng có mà, không cần sờ" Diệp Lạc mất tự nhiên quay mặt đi miệng thầm mắng "lưu manh, trước mặt người khác cũng sẽ tự nhiên cởi áo như vậy sao ?"
"Vậy cho tớ xem cơ bụng của cậu đi, Diệp Lạc a\~" Hắn nhanh tay kéo áo Diệp Lạc, vô sỉ nói :" a đẹp thật, tớ mới 17 thôi đó, cậu cứ quyến rũ thế này sao tớ chịu nổi đây hả, mèo con"
"Mặt dày, lưu manh" Diệp Lạc mặt đỏ bừng giận dữ cắn lên yết hầu của hắn
"Ah\~đau anh" Hắn không ngại giở giọng gái nhà lành tiếp tục trêu chọc
"Lục Ngôn, cậu im miệng" Diệp Lạc lấy tay che miệng hắn cầu xin "đừng...đừng kêu