Hắn xanh mặt, - tiên y cười như vậy, chẳng lẽ nàng cười vì mặt ta sao, thật mất mặt mà, nhưng củng có thể nàng thích mình thật, thấy mình củng có tình ý nên vui củng nên,nhưng dù là lí do gì ta củng bắt nàng phải yêu ta,-
Hắn quá mất mặt nên thôi nhìn vũ hàn nhưng vẫn liếc canh chừng nàng lại bỏ chạy, mặt trở lại lạnh lùng như băng, tiếng đàn dừng, mọi người từ từ mở mắt ra, không khí vẫn trở lại trạng nghiêm lạ thường.
Nhưng eo ơi, tiếng đàn bất chợt dừng lại gây hậu quả nặng nề cho toàn cung, tất cả ánh mắt giận dữ của tất cả mọi người dồn về hắn, thật sự họ củng không biết ai làm vũ hàn dừng đàn đột ngột, nhưng khi mở mắt thấy vũ hàn đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn
Ai củng nghĩ chính trần ân uy hiếp làm nàng khóc dừng đàn,mọi người gương mặt giận giữ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống kể cả trần hầu, thái hoàng thái hậu và tứ tộc ( chị ấy cười mà, đáng yêu đến nổi mà cười củng làm người khác đau lòng)
Mọi người bốc hoả ê mình,đang trên tiên cảnh tiếng đàn đột dừng làm họ như trượt chân té xuống 18 tầng địa ngục, bơi mãi mới hồi hồn trở về nơi đây, nhưng nhìn thấy ánh mắt trần ân lạnh buốt mọi người không dám giận dữ nhìn hắn nửa chỉ ấm ức trong lòng thôi
Vũ hàn vẫn nhìn hắn cười không ngừng cười, hắn trong lòng thẹn hoá, tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm tránh ánh mắt vũ hàn, củng là tránh ánh mắt nhìn hắn như tội nhân thiên cổ dám uy hiếp bạch thỏ tới đỏ mặt ( cười đến khóc mà),
trần ân nhìn thấy nhiều ánh mắt nhìn về vũ hàn thèm thuồng nhất là những công tử nhà quan, hắn thở lạnh uy hiếp triều thần
- nhiêu đó đủ rồi, thắng bại đã rõ, phế bốn phi tần, nhốt vào lãnh cung, giao chìa khoá toàn cung phi tần cho vũ mỹ nhân,còn về khế ước ta sẽ đưa sau, giao các tiểu thư đến vũ cung vũ mỹ nhân tùy định
đoạt
Vũ hàn lúc này củng ngừng cười, đứng lên cúi đầu
- tạ hoàng ân
Nói rồi vũ hàn lùi về chổ kế thái hậu, gật đầu với cha mẹ
Vũ phu nhân từ địa ngục trở về mặt tái nhợt, vũ hàn cũng không biết sao lại có chuyện này, - chẳng lẽ mẹ vũ hàn thế giới này có một quá khứ nặng nề đau thương khó phai vậy sao- vũ phu nhân nhìn vũ hàn, nước mắt rớt xuống- nước mắt của sự ân hận, nhưng vẫn tin mình làm đúng,lựa chọn trong quá khứ là đúng
Vũ hàn thu ánh mắt khó hiểu lại,bước về phía thái hậu, thái hậu cười tươi muốn ôm nử tử này vào lòng mà nựng nịu thật ghen tị vũ gia mà
Bốn phi tần và các tiểu thư mặt xanh mét nhìn vũ hàn trong lửa giận mịt trời,vũ hàn không nhìn tới vì nàng đã chiến thắng, văn võ bá quan tứ tộc nhìn nàng bằng đôi mắt khác,
Ánh mắt ngưỡng mộ, kiêu kì vài phần sùng bái, trần ân hơi cười khi thấy điều đó - tất nhiên nử nhân ta mà, nhưng các ngươi.... Đừng nhìn nhiều quá....- trần ân vội nói
- việc tứ tộc có dòng bán tiên chúng ái Khánh đã được minh chứng, việc này nên dừng lại, dùng yến thôi
Nguyễn công công vội hô lên phá cảm giác yên tỉnh
- đem ngự yến vào,
Nhiều người mang thức ăn vào, bên ngoài cung không khí nhộn nhịp trở lại,tiếng cười đùa trêu ghẹo nhau lại vang lên và âm thanh vài phần tiếc nuối tiếng đàn, Nhưng yến tiệc này phần hay vẫn chưa kết thúc, thần tiên vẫn chưa tranh đấu mà, ( bật mí sắp tới tập thần tiên đấu với nhau, ủng hộ truyện mình nha)