Đây là truyện Tiểu Ngốc Xuyên Không Gặp Tổng Tài Thủ Lĩnh Hắc Đạo
Đây là truyện mình lấy bản quyền từ một người trong nhóm vũ thầnHắn đẩy cửa vào, nhìn vào căn phòng tối đen như mực, nở nụ cười lạnh - ha... Sát thủ lạnh lùng nhất à, nhẫn y à, tổng giám đốc tập đoàn vực thị vũ hàn à ha ha -
Hắn lại gần giường vũ hàn hơn,măt ngước xuống, hắn đã thấy cô nhìn hắn từ lúc mới xuống xe, nhưng lúc đó chỉ là cô không để ý hắn có nhìn cô không thôi - cái cô sát thủ ngốc này lại còn giả ngủ nửa -
Hắn ghé sát đầu mình xuống tai vũ hàn, thổi nhẹ một cái, miệng cười, vũ hàn nhăn mày gắng gượng ,tay nắm chặt, chân bắt đầu run lên,, sức chịu đựng mạnh của cô nhỉ hắn thấy thích hơn, - thật thú vị -
Hắn ngồi vào ghế ngắm vũ hàn đang ngủ, vẫn như ngày xưa không khác gì, vẫn gương mặt ấy, vẫn hình dáng ấy, nhưng ngày xưa nếu vũ hàn lại gần hắn hắn thật sự sẽ không tiếc mà bắn một phát súng kết liểu vũ hàn nhưng hắn thật sự không hiểu rõ mình lúc này, cô ngốc này thật sự không phải vũ hàn trước kia sao, nhưng sao lại cho hắn một cảm giác muốn bắt nạt đến thế.
Hắn đưa tay vuốt tóc vũ hàn, máy tóc bồng bềnh cuốn gọn sang một bên, lộ ra gương mặt đáng yêu mà ngủ ngốc đậm chất, vũ hàn trước kia sẽ không thể có nét mặt ngủ ngốc như thế này, vũ hàn trước kia ngự ngốc nhưng thật sư chỉ nghiêng về đáng yêu
còn vũ hàn lại nghiêng về ngủ ngốc làm người khác muốn bát nạt, bàn tay hắn vẫn lướt trên mặt vũ hàn, chạm vào sống mũi rồi lướt xuống bờ môi, đây là lần đầu hắn chạm vào nử giới lại là người con gái hắn câm ghét nhất.
Hắn đâm mắt nhìn vũ hàn, thấy cô nhóc như khôg thể giả ngủ tiếp nửa, vợ thứ tay lại, nếu để ai biết hắn gần nử giới sẽ gây chấn động mất.
Vũ hàn ngứa ngứa trên mặt vôi mở mắt nhìn hắn, nhảy về phía sau giường
-
ngươi muốn làm gì ta, nam nử sao lại ở chung phòng
Hắn phì cười khen nàng giỏi biểu diễn hay là nói nàng mất trí nhớ
ngốc thật, hắn vẫn nhìn vũ hàn cười nhẹ
- dậy rồi à, thật là diễn không hay chút nào
Vũ hàn đỏ mặt nói lại
- ta... Ta... Là ngủ thật nha
Hắn cười khi thấy gương mặt bối rối đến đỏ mặt của vũ hàn
- vậy à, chắc ta nhìn lầm
Hắn cười sao, thật đẹp trai nha, gương mặt hơi vuông, mắt to tròn lạnh chất, mũi nhỏ cao họ theo hai gò má tạo thành một đường nét tuyệt trần, dáng người thì cao ráo nói chung là hoàn hảo, vũ hàn trố mắt nhìn hắn, nói
- ngươi bắt ta làm gì
Thiên hạo thu lại nụ cười
- cô nợ ta một số tiền lớn, cô đã nói đến đây làm người hầu cho ta
Vũ hàn há mồm, - người hầu- tứ tộc làm người hầu ư,thật là trêu ngươi nha, vũ hàn đang đơ hắn vội đứng dậy bước ra ngoài, vẫn không quên nói một câu
- nghĩ đi mãi dậy sớm phục vụ ta
Hắn bước ra ngoài nét mặt cười vẫn còn, hai tên hộ về sau khi viên hạo đi thì như muốn xỉu, nhìn nhau nói
- lảo đại cười
Lại nói tiếp
- chắc lại hoa mắt, đứng lâu quá rồi đi đổi ca thôi
Vừa nói hai tên vừa vỗ vỗ đầu
Vũ hàn vẫn chưa hiểu gì ngã lưng, trí nảo bắt đầu hoạt động
- chẳng lẽ mình...... Lạc đến thế giới khác với thân thể giống mình y đúc ư! Nhưng thế giới này có gì khác lạ, nhưng việc quản trọng là phải trốn khõi đây mới được.