01.
Bạn đã bao giờ hoài nghi thế giới bạn đang sống, cuộc đời bạn đang trải qua có thật hay không chưa?
Tống Thư Yểu thì từng.
Cô tự hỏi tại sao mình lại sống cuộc đời mình như thế, tại sao nhân sinh của cô lại thất bại đến vậy? Do cô không đủ cố gắng, hay vì cô quá ngu ngốc? Cô vừa trách trời vừa trách người, trách ông trời bất công, trách những người có thể dễ dàng có mọi thứ mà cô khao khát, bởi vì may mắn chẳng bao giờ mỉm cười với cô.
Cô sinh ra trong một gia đình vô cùng nghèo khó, hầu hết những người sống ở thành phố đều không thể tưởng tượng nổi có người sống cuộc sống như vậy.
Nhà cô nằm gần bãi rác, hàng ngày bố mẹ cô kiếm sống bằng việc phân loại và nhặt rác thải đổ về từ khắp nơi trong thành phố.
Vì không muốn sống một cuộc đời gian khổ, nhếch nhác như vậy nên cô đã ra sức cố gắng để có được tương lai tốt đẹp hơn.
Khi những đứa trẻ khác còn hồn nhiên, vô lo vô nghĩ thì cô đã có mục tiêu, cô cố gắng học tập và phấn đấu để có khả năng thực hiện ước mơ của mình.
Từ khi bảy tuổi, cô đã ý thức được rằng mình cần tiền và phải kiếm tiền.
Để kiếm tiền, cô nghĩ hết mọi cách.
Cô làm chân chạy vặt cho người lớn, làm bài tập giúp bạn cùng lớp, giúp người khác làm vệ sinh, rồi nịnh nọt thầy cô để nhận được sự ưu ái.
Chính vì thế mà cô bị các bạn cùng lớp khinh thường, chế giễu sau lưng.
Nhưng cô không quan tâm, cô biết rõ những lời chế giễu này không quan trọng bằng cuộc đời của mình.
Cô dành dụm tiền, và mỗi khi nhìn ngắm những bộ quần áo xinh đẹp đằng sau tấm kính của cửa hàng, lòng cô lại dạt dào ao ước.
Cô muốn một ngày nào đó mình sẽ trở thành người có tiền, có địa vị, cô sẽ thành công.
Cô bạn cùng trường tên Văn Nhược Ninh là người Tống Thư Yểu ghét nhất.
Cô ta luôn chạy đến quấy rầy Tống Thư Yểu, dạy đời cô rằng không nên giúp người khác làm bài tập, như thế sẽ hại người ta thành tích yếu kém.
Văn Nhược Ninh luôn ra vẻ tốt bụng tớ muốn tốt cho cậu thôi đầy buồn nôn, sau đó còn đưa quần áo cũ của cô ta cho Tống Thư Yểu, chỉ thiếu nước nói ra câu tớ biết cậu nghèo đến mức một bộ đồ tử tế cũng không có.
Đã mấy lần Tống Thư Yểu suýt bật khóc vì tức giận, nhưng cô kiên cường nín nhịn, chỉ càng thêm chăm chỉ học tập và làm việc kiếm tiền.
Cô muốn nói rằng tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu, tôi còn phải đọc sách, làm bài tập, về nhà làm việc nhà rồi giúp bố mẹ phân loại đống rác rưởi chết tiệt đó.
Cô còn muốn nói ngay cả khi tôi không giúp những người đó làm bài tập kiếm lời thì họ cũng sẽ không làm, chỉ nhờ người khác làm miễn phí hoặc cùng lắm thì hôm sau tự mình chép bài qua loa thôi.
Điểm bọn họ kém không phải do tôi làm bài tập giúp họ mà là do bọn họ vốn dĩ không có ý định học tập thật tốt.
Cô còn muốn nói đừng lấy quần áo của cậu bố thí cho tôi nữa, tôi nghèo nhưng tôi có tự tôn...!
Nhưng Tống Thư Yểu không nói, cô biết dù có nói cho Văn Nhược Ninh thì cô ta cũng không hiểu.
Văn Nhược Ninh là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có.
Cô ta làm sao có thể hiểu được trên đời này có những người phải cố gắng rất nhiều mới có thể có được một tương lai đáng mong đợi.
Tống Thư Yểu cho rằng cô và Văn Nhược Ninh là người của hai thế giới khác nhau, cho đến năm lớp mười một.
Bố mẹ của Văn Nhược Ninh đột nhiên đến tìm cô, bảo rằng cô là đứa con gái thất lạc của bọn họ và là chị em song sinh khác trứng của cô ta; cha mẹ cô cũng thừa nhận rằng họ đã mua cô từ tay một kẻ buôn người.
Tống Thư Yểu rất ngỡ ngàng, bởi vì cô luôn cho rằng mục đích mình chăm chỉ cố gắng suốt thời gian qua là để sống những tháng ngày như Văn Nhược Ninh.
Bây giờ nó thành hiện thực rồi, nhưng không phải do cô cố gắng đạt được mà là một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Vậy, sau này cô nên làm gì đây?
Tất cả mục tiêu phấn đấu và kế hoạch cuộc đời cô đều bị xáo trộn hết cả rồi.
Đúng lúc này, Văn Nhược Ninh kéo cô tham gia bữa tiệc của bạn cô ta, Tống Thư Yểu gặp Vệ Thanh, một cậu công tử nhà giàu vừa hóm hỉnh hài hước vừa đẹp trai phóng khoáng.
Anh ấy đối xử với cô rất tốt.
Trước giờ cô chưa hề có tâm trạng yêu đương, nhưng sau khi trở thành thiên kim tiểu thư, trong lòng cô bỗng trống rất nhiều không gian, sau đó Vệ Thanh liền chiếm những khoảng trống đó.
Cô vì Vệ Thanh mà học cách ăn mặc trang điểm, vì anh mà đi uống rượu ca hát.
Vì sợ không thể theo kịp tiết tấu của bọn họ và bị ghét bỏ nên dần dần thành tích học tập của cô rơi xuống đáy vực.
Mỗi khi cô hối hận bất an, muốn cầm sách lên học hành thật tốt thì Vệ Thanh lại xuất hiện, đám "bạn bè" kia lại xuất hiện, dần dần sách không còn cầm lên được nữa.
Cô cứ tưởng mình và Vệ Thanh yêu nhau thật lòng, cho đến một hôm cô nghe thấy Văn Nhược Ninh cầu xin Vệ Thanh tiếp tục yêu đương với cô, đừng làm cô tổn thương.
Lúc đấy Tống Thư Yểu mới biết thì ra ban đầu Vệ Thanh tiếp cận cô vì được Văn Nhược Ninh nhờ vả.
Anh ta không hề yêu cô! Lại là bố thí, lại là sự bố thí của Văn Nhược Ninh đáng ghét luôn cho mình là đúng kia!
Tống Thư Yểu vô cùng tức giận, vừa phẫn nộ vì bị lừa dối vừa ghen tị với Văn Nhược Ninh.
Những cảm xúc tối tăm này khiến cô bắt đầu đối đầu và châm chọc Văn Nhược Ninh, nhưng kết quả lại không tốt.
Tất cả mọi người đều đứng về phía Văn Nhược Ninh, cho rằng cô gây sự vô cớ, ngay cả ba mẹ ruột của cô cũng thất vọng với cô, tỏ vẻ sớm biết vậy đã không tìm cô về.
Cuối cùng Tống Thư Yểu bị đưa ra nước ngoài.
Ở đó, cô nản lòng thoái chí một thời gian, khó khăn lắm mới phấn chấn trở lại thì lại gặp Raymond.
Anh ta cho cô tình yêu ngọt ngào và thuốc phiện, ba mẹ ruột cũng vì thế mà hoàn toàn cắt đứt với cô, Raymond cũng rời bỏ cô, khiến cuộc sống của cô càng rơi vào đáy vực.
Sau khi trải qua quá trình cai nghiện đầy đau đớn, cô làm lại cuộc đời, cố gắng tìm công việc nuôi sống bản thân.
Nhưng vì trình độ học vấn và lịch sử đen tối hút thuốc phiện mà cô liên tục bị từ chối, thất bại lần này đến lần khác, rồi còn bị gây khó dễ và bị sa thải, trở thành kẻ vô tích sự.
Cuối cùng, cô đến bên ngoài cửa hàng ở trung tâm thương mại, nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp sau lớp cửa kính mà lòng hoảng hốt ngẩn ngơ suy nghĩ mình bị làm sao vậy, tại sao cuộc đời của cô lại trở nên thế này? Từ khi cô được đón về nhà họ Văn, mọi thứ đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có mà cô đặt ra.
Nhưng cô nghĩ người đáng trách nhất là chính bản thân mình, tại sao cô không kiên trì, tại sao lại dễ bị người khác ảnh hưởng tới vậy.
Lúc đấy cô chợt nhìn thấy tấm biển quảng cáo đèn LED trong trung tâm thương mại, Văn Nhược Ninh đã nhận lời cầu hôn của Vệ Thanh.
Khuôn mặt của cô ta không khác gì khi trước, ánh mắt vẫn ngây thơ và trong sáng vì chưa bao giờ phải trải qua sự khổ sở đắng cay.
Cô ta đang mặc chiếc váy trong mơ của cô...!
Cuối cùng thì sao? Khi băng qua đường, có một chiếc xe bất ngờ lao tới đâm cô máu thịt be bét.
Cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc đời ngắn ngủi, bi thương và vô