Tống Thư Yểu tỉnh dậy trong tiếng khóc nức nở.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, sụp đổ, những cảm xúc đen tối và dữ dội bao vây lấy cô, khiến cô vừa mở mắt nước mắt đã dâng trào.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.
Cô đang nằm dưới đất trong một căn nhà nhỏ và cũ nào đó ở nông thôn, đầu thì đau như búa bổ.
Trên chiếc giường trước mặt có một người đàn ông đang cố xé quần áo của một người phụ nữ, người phụ nữ đó giãy dụa đôi tay mềm yếu trong vô lực, tiếng khóc nức nở của bà ta dường như càng kích thích thú tính bộc phát của người đàn ông kia hơn.
Khoảnh khắc này như dừng lại trong chớp mắt, tất cả âm thanh nhất thời biến mất.
Cô giơ tay, nhìn cánh tay nhỏ bé gầy gò đen đúa như chân gà của mình, cô sống lại rồi, trở về phiên...!xét xử thứ nhất của cô.
Một mùa "Phiên tòa chính nghĩa" có ít nhất tám tập, thời gian phát sóng trực tiếp của một tập là nửa tháng, mỗi một tập là một phiên xét xử mới.
Mỗi một tập là một đời người, nhưng với người bị xét xử mà nói, thì một đời người là một địa ngục.
Trong phiên xét xử này, trong một đời này, tổ chương trình sắp xếp hoàn cảnh trưởng thành cho cô là ở một vùng nông thôn trong một thành phố tuyến 18, cha là thợ mộc, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối vô dụng, không thể tự lập, cũng chẳng thể bảo vệ con cái.
Năm cô 10 tuổi, cha cô chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì là bên sai, nên tiền trong nhà đều đem đi đền người ta hết, hai mẹ con trở nên nghèo khó, nương tựa vào nhau mà sống.
Bây giờ chính là lúc cha cô đã chết, người mẹ xinh đẹp của cô bị một gã du côn trong thôn đột nhập vào nhà định giở trò đồi bại.
Trước đó cô làm thế nào nhỉ? Sau khi bị đẩy ngã ngất đi rồi tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh trước mắt, cô liền vội vàng nhào lên cứu mẹ, nhưng một đứa bé 10 tuổi sao có thể chống lại một tên đàn ông cường tráng được chứ?
Thế nên cô bị gã đẩy mạnh một cú, ngã vào cái ghế ở góc tường và bị cái đinh trên ghế khứa cho một vết dài trên mặt.
Khuôn mặt đầy máu của cô dọa gã du côn phát hoảng, gã từ bỏ ý đồ rồi chạy trốn.
Nhưng vết sẹo này trên gương mặt đã theo cô cả đời, khiến cô bị chế giễu, khiến cô tự ti, cũng khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Tống Thư Yểu lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cô đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Cô đi vào phòng bếp lấy con dao phay sắc nhất từ trên giá để dao treo trên tường xuống, sau đó cô đứng ra cửa hét: "Có người muốn cưỡng hiếp mẹ cháu! Cứu mạng! Có người không!"
Giọng trẻ con cao vút vang lên khiến gã côn đồ hoảng hồn, gã vội vã nhảy xuống giường rồi lao ra ngoài: "Đồ nhóc con, mày làm ông đây..."
Giọng nói đột nhiên bị kẹt lại trong cổ họng, cả người gã cứng đờ, trái tim run rẩy, vì gã nhìn thấy một bé gái tay cầm con dao đứng ở cửa.
Tống Thư Yểu rất gầy, trên mặt cô cũng chẳng có bao nhiêu thịt, thế nên đôi mắt to đến đáng sợ.
Lúc này đôi mắt đó đen như mực, không có một tí ánh sáng nào, cô bé chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm gã, không sợ hãi, ánh mắt đó trông không giống ánh mắt của một cô bé con bình thường chút nào, mà vô cùng quái dị.
Gã du côn thấy máu trong người như đông lại, cảm giác khủng bố như gặp ma xông thẳng lên đầu.
Người đẹp dưới thân cộng với đêm tối yên tĩnh như đều nhuốm lên mình một màu sắc kinh dị.
Trẻ con mà trở nên kỳ quái thì còn khủng bố hơn cả người lớn, dù gã du côn có hưng phấn đến thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng bị dọa cho không còn tí nào, chạy tè ra quần.
"Yểu...!Yểu Yểu..." Giọng nói rụt rè của một người phụ nữ cất lên, Liễu Diệm ôm lấy quần áo rồi ngồi dậy, trên mặt bà ta toàn nước mắt, ánh mắt bà nhìn Tống Thư Yểu tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tống Thư Yểu quay đầu, mặt không chút biểu cảm gì nhìn bà ta.
Liễu Diệm trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, bà ta không hề giống dân nhà quê chút nào mà giống một thiên kim nhà giàu được cưng chiều trong thành phố lớn hơn.
Bàn tay của bà không hề có vết chai, cổ tay thon gầy đeo một chiếc vòng ngọc, tuy chất lượng không tốt lắm, nhưng cũng đủ để mấy người phụ nữ trong thôn ghen tị không thôi.
Trên chiếc cổ thon đeo một chiếc vòng, viên trân châu xinh xắn nằm giữa xương quai xanh, vô cùng tinh tế.
Thần thái của bà có cả nét quyến rũ lẫn vẻ ngây thơ của thiếu nữ, không hề giống người từng kết hôn sinh con chút nào.
Liễu Diệm bị Tống Thư Yểu nhìn đến co rúm người lại, song vẫn lắp bắp gọi một tiếng: "Yểu Yểu, con đừng làm mẹ sợ mà..."
Thoát khỏi cơn mơ hồ, Tống Thư Yểu nhận ra, trông Liễu Diệm không khác gì một kẻ ngốc.
"Đứng dậy thu dọn phòng cho sạch sẽ đi." Tống Thư Yểu ra lệnh bằng giọng không cho phép từ chối.
Từ hồi Liễu Diệm kết hôn bà ta chưa từng phải làm việc nhà, lúc này bị Tống Thư Yểu ra lệnh như vậy, bà ta sững sờ, nhưng không cũng dám cãi lại, lúng ta lúng túng gật đầu.
Tống Thư Yểu xách con dao phay đi ra ngoài.
Cô đi vào nhà vệ sinh.
Gương nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh một cô bé tầm bảy tám tuổi, làn da đen sạm, cơ thể chậm phát triển, mái tóc xơ rối vàng hoe như rơm được buộc ra sau đầu, giống như một đứa trẻ trong thôn xóm nghèo khổ.
Tổ chương trình "Phiên tòa công lý" sẽ không để cô sống yên, gia đình mà họ sắp xếp cho cô cũng toàn là người có tính cách xấu xa, là sự tồn tại để dày vò cô.
Cha cô yêu Liễu Diệm điên cuồng, cưng chiều bà ta như châu báu, nhưng lại coi con gái ruột như nô lệ mà sai bảo, từ khi cô bắt đầu có ký ức là đã phải làm việc nhà quần quật, cũng vì thế nên cô vừa gầy vừa đen, cơ thể chậm phát triển, rõ ràng điều kiện gia đình cô ở trong thôn cũng khá được, thế nhưng trông cô lại không khác gì một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bần cùng nhất.
Sau khi cha chết, cô còn phải gánh trách nhiệm chăm sóc và nuôi cả gia đình, bảo vệ mẹ ruột, thậm chí lần đó còn vì Liễu Diệm mà hủy cả dung nhan.
Nhưng cô không còn cách nào khác, bởi cô khi đó đã trải qua công cuộc tẩy não mười năm đằng đẵng của cha, cộng với việc con cái lúc nhỏ trời sinh dính mẹ, nên cô không thể vứt bỏ mẹ ruột của mình được.
Nếu cô không chăm nom gia đình, nếu cô không bảo vệ bà ta, thì Liễu Diệm sẽ chỉ biết khóc lóc, không giải quyết được chuyện