Bước đầu tiên, cô phải trở nên thật xinh đẹp.
Một khuôn mặt đẹp sẽ được cộng thêm rất nhiều điểm, cô hiểu rõ bản tính yêu cái đẹp* của nhân loại.
(*gốc: nhan cẩu)
Cô của trước đây đã bị cái nhà lao sơ cấp này đẽo gọt mài mòn như vậy đấy.
Lần livestream xét xử đầu tiên ấy cô không những đen mà còn rất quê mùa, trên mặt lại có vết sẹo nữa.
Dù có mặc những bộ đồ hiệu đẹp đẽ đến mấy thì trông cô vẫn rất nghèo hèn, chẳng khác gì một con vịt xấu xí thích khoác lên mình lớp lông của thiên nga trắng.
Trong mắt người khác cô chỉ là một trò cười mà thôi.
Bọn họ thích cái gì, cô sẽ cho họ cái đó.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy nhưng kết quả là cô đã sống lại rồi, cô đã trở về lần xét xử đầu tiên của mình, mà lần này ký ức của cô cũng không còn bị giấu đi nữa.
Mặc dù giờ đây cô rất phẫn nộ, trong lòng tràn ngập oán hận muốn hủy diệt thế giới nhưng cô biết tất cả những cảm xúc ấy cũng chẳng làm nên chuyện gì cả.
Nếu cô muốn sống, muốn thay đổi số mệnh của bản thân thì cô buộc phải tuân thủ quy tắc của trò chơi.
Bởi vì vận mệnh của cô nằm trong tay khán giả nên cô phải khiến họ yêu thích cô, phải khiến họ cảm thấy cô đáng yêu.
Không, cô muốn họ phải tôn sùng cô, muốn họ coi cô là trụ cột tinh thần và từ đó bảo vệ cô, vì cô mà chống lại thế giới!
Vì thế, cô phải biến cuộc sống của mình trở thành một sự dối trá xinh đẹp!
Mặc dù thời gian của thế giới ảo được tua nhanh nhưng những người sống ở đây như Tống Thư Yểu thì không cảm nhận được tốc độ đó.
Cô ngủ một giấc và ngày hôm sau tỉnh dậy bởi tiếng gọi dịu dàng của Liễu Diệm.
Tống Thư Yểu nhìn thời gian, là sáu giờ bốn mươi chín phút sáng.
Liễu Diệm chờ Tống Thư Yểu trước phòng ăn, đôi mắt sưng đỏ của bà ta long lanh nhìn cô: "Yểu Yểu, sáng nay chúng ta ăn gì?"
Tối qua sau khi Tống Thư Yểu rời đi, Liễu Diệm nhìn vào phòng bếp dơ dáy, cuối cùng lựa chọn đi ngủ với cái bụng đói.
Bà ta nằm trên giường nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay và sự lạnh nhạt của con gái khi vứt bà ta lại và đi ngủ mà tủi thân rơi nước mắt.
Bà ta nhớ người chồng đã mất từng cưng chiều mình nên lại khóc tiếp rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm dậy thì Liễu Diệm càng thấy đói hơn.
Tống Thư Yểu mặc kệ bà ta, đi vào trong nhà vệ sinh.
Trong phòng của cô không có nhà vệ sinh, phòng đó chỉ dùng để chứa những đồ vật linh tinh như gỗ và thiết bị máy móc...!Chiếc giường nhỏ của cô cũng chen chúc trong đống đồ tạp nham đó.
Cô chẳng khác gì một công cụ lao động mà bọn họ mua từ trong tay bọn buôn người với giá mấy nghìn tệ vậy.
Tất cả những chuyện này không phù hợp với thực tế chút nào, vô cùng phi logic, tổ chương trình vì dày vò cô mà tìm đến NPC với tính cách thế này, đúng là nhọc lòng rồi.
Tống Thư Yểu nghiêm túc đánh răng rửa mặt rồi lại tỉ mỉ thoa đồ dưỡng da của Liễu Diệm lên mặt, còn không quên bôi cả kem dưỡng tay.
Cuối cùng, cô còn tự buộc cho mình một kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng, xong xuôi mới mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Liễu Diệm đang đợi cô làm đồ ăn sáng.
Tống Thư Yểu cũng đói bụng.
Vì mục đích của mình nên cô phải ăn ngon ngủ say, trưởng thành thật tốt, nhưng mà cô không muốn dính khói lửa nữa.
Tống Thư Yểu nhìn bà ta rồi nói: "Ra ngoài ăn đi."
Liễu Diệm ngẩn ra, đứng dậy đáp: "Nhưng chúng ta không còn nhiều tiền nữa..."
"Hết tiền thì đi kiếm, mẹ là người lớn, con chỉ mới mười tuổi, nuôi con lớn là trách nhiệm của mẹ." Tống Thư Yểu nói xong liền xoay người rời đi.
Tuy nhà họ bồi thường gần hết tiền tiết kiệm rồi song vẫn chưa đến mức không còn đồng nào, Liễu Diệm vẫn còn giấu ít tiền riêng.
Liễu Diệm nhìn bóng lưng của Tống Thư Yểu, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tống Thư Yểu liếc bà ta một cái, đúng là đồ thiểu năng.
Liễu Diệm đã quên nỗi sợ tối qua, không hề có tí ám ảnh tâm lý nào.
Hai người đi đến một quán bán đồ ăn sáng đã mở tầm mười năm.
Quán ăn này rất đông khách, tất cả bàn đều có người ngồi hết rồi nên hai người họ chỉ đành ghép bàn với người khác.
Xung quanh ai ai cũng nhìn về phía hai mẹ con họ, chủ yếu là nhìn Liễu Diệm.
Người ta thường nói con gái mặc đồ trắng là xinh đẹp nhất.
Hôm nay Liễu Diệm mặc một chiếc váy trắng, trên đầu cài một bông hoa giấy cũng màu trắng nốt, bà ta đã diễn giải câu nói đó một cách vô cùng sống động.
Liễu Diệm hơi ngượng ngùng, bà ta dựa gần vào Tống Thư Yểu.
Còn cô thì cúi đầu ăn một miếng bánh bao thật to rồi uống sữa đậu, cứ như không cảm nhận được ánh nhìn xung quanh vậy, không còn là chú sói nhỏ lườm mắt xung quanh như trước đây nữa.
"Em gái, em ở đây à, làm anh đến nhà mà không thấy ai." Một người đàn ông mặt chữ điền mặc tây trang đi vào quán ăn, cười nói với Liễu Diệm.
Ông ta mặc vest đi giày da, trông khá lạc quẻ với khung cảnh giản dị nhà quê của quán ăn.
Ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh khiến ông ta càng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Ông ta chính là tinh anh trong nhóm thành phần tri thức đấy, tuy chỉ là người làm trong hợp tác xã cho vay tín dụng của nông thôn nhưng so với đám dân làng ngày ngày cực khổ dãi nắng dầm mưa này thì giỏi giang hơn nhiều.
"Anh cả." Liễu Diệm thấy Liễu Quốc Khánh thì nở nụ cười nhẹ đầy ỷ lại.
"Đi thôi, anh có chuyện muốn nói với em." Liễu Quốc Khánh kéo Liễu Diệm ra ngoài, không thèm quan tâm đến việc bà ta còn chưa ăn xong.
Tống Thư Yểu mặc kệ, tiếp tục ăn đồ của mình, thậm chí cô còn chén luôn cái bánh bao mà Liễu Diệm chưa kịp ăn.
Liễu Quốc Khánh kéo Liễu Diệm ra ngoài một lúc, thấy Tống Thư Yểu không theo sau nên ông ta quay lại quán ăn, lúc này ông ta thấy Tống Thư Yểu đang chầm chậm uống sữa đậu.
"Con bé này, mẹ cháu đi mà không biết theo sau à, ngờ nghệch thế này cẩn thận bị bán còn không biết." Liễu Quốc Khánh vừa nói vừa tóm lấy cánh tay Tống Thư Yểu.
Sữa đậu vừa được rót từ trong nồi ra, thơm nức nhưng vẫn còn nóng, vừa rồi bị ông ta kéo như vậy khiến sữa văng lên tay của Tống Thư Yểu, làm mu bàn tay của cô bị bỏng đỏ lên.
Đôi mắt của Tống Thư Yểu trở nên sâu thẳm, cô cầm vững bát sữa đậu như chưa từng bị bỏng, cũng không thấy đau rồi hất bát sữa đậu đó về phía Liễu Quốc Khánh.
"Á!" Áo vest của ông ta bị sữa đậu làm ướt, dính cả vào da thịt.
Liễu Quốc Khánh bỏ tay Tống Thư Yểu ra, sữa nóng đến mức làm ông ta nhảy cẫng lên, vẩy vẩy chỗ áo dính sữa đậu đang dính vào da mình.
Người trong quán thấy "tinh anh trí thức" này chật vật như vậy nên ai ai cũng cười phá lên.
Liễu Quốc Khánh rất sĩ diện, là một trong những sinh viên đại học thiểu số trong thôn mười năm trước nên ông ta rất thích hưởng thụ sự ngưỡng mộ của những người cùng tuổi, trung niên lẫn người già.
Bây giờ lại phải chịu cảnh mất mặt như vậy, ông ta chỉ lườm Tống Thư Yểu một