Sát thể trời sinh
Ngay mới ban nãy, Nam Đăng đã tuần tra phòng khách sáng đèn một lượt.
Phòng khách rất sạch sẽ, không có bát quái hay la bàn linh tinh gì đó, cũng không có bày bất kỳ dụng cụ đuổi quỷ nào.
Trước khi công viên trò chơi bị quét sạch, thỉnh thoảng Nam Đăng nghe thấy quỷ nhắc tới, bây giờ nhà nào nhà nấy đều phòng thủ rất nghiêm ngặt, vào nhà rất dễ bị đuổi ra lại.
Mà người trong căn nhà này, giống như mới chuyển tới đây, chỉ dán bùa chú ở ngoài cửa.
Nam Đăng nghĩ thầm, vận khí của mình hãy còn rất tốt.
Nếu không xảy ra chuyện tối hôm qua, có lẽ cậu vẫn sẽ không sốt ruột tìm kiếm mục tiêu.
Cũng chưa biết đầu thỏ có thể ăn sinh hồn hay không, nếu không ăn được, đợi quay về hang ngầm, sẽ cho Vụ quỷ hút đồ ăn của cậu.
Mặc dù đầu thỏ không biết nói chuyện, nhưng đã ở trong tháp cùng cậu rất lâu, Nam Đăng không muốn để nó bị ăn tươi.
Mèo đen nhỏ vẫn nằm trên mặt đất, "meow" một tiếng.
Nam Đăng và nó hợp thành một thể, động tác vô cùng tự nhiên, đổi lại là người thường chắc chắn nhìn không ra dị dạng.
Song, quanh thân mèo đen nhỏ tản ra sát khí màu đen nhàn nhạt, cho dù khó mà bắt giữ, ở trong mắt Liên Dịch, cũng tuyệt đối không thể làm như không thấy.
Liên Dịch rũ con ngươi đứng thẳng, dị đồng đen xám nhìn chăm chú vào mèo đen nhỏ dưới chân.
Quỷ tìm chết giống như này, đã rất lâu anh chưa được gặp.
Về phần cái đầu thỏ giống món đồ chơi kia, Liên Dịch không thèm để ý.
Oán hồn đủ loại hình thù kỳ quái liên tục xuất hiện, con mọc ra tám cái chân cũng có.
Lúc này, Nam Đăng mới ý thức được thời gian chờ đợi có hơi dài.
Sao lại thế nhỉ, người này không nhìn thấy mèo đen sao? Cậu còn kêu một tiếng cơ mà.
Mèo đen nhỏ cũng cỡ hai bàn tay lớn, Nam Đăng nằm trên mặt đất, hơn phân nửa khuôn mặt của người trước mắt ẩn dưới ánh đèn vàng ảm đạm ở hành lang, nhìn không rõ vẻ mặt.
Nam Đăng dứt khoát xoay người dậy, định chủ động cọ cọ ống quần người này.
Cậu vừa bước ra một bước, cơ thể bỗng bay lên.
Lần này trở tay không kịp, dưới cơn hoảng loạn Nam Đăng bám thân không ổn định, quỷ thể thoát ra từ trên người mèo đen nhỏ.
Bùa chú trên cửa vẫn còn ở đó, cả căn nhà bài xích quỷ thể, Nam Đăng trực tiếp bị b ắn ra, đầu thỏ mang theo vào cũng hết cách tiếp tục lưu lại, bị ép rời khỏi cùng cậu.
Mèo đen nhỏ khôi phục lại tự do, nó phản ứng cực nhanh, chân sau đạp tường vững vàng tiếp đất, xù lông gầm gừ về phía Liên Dịch, sau đó nhanh chóng nhảy lên ô cửa sổ lúc Nam Đăng tới, cũng đi mất.
Biểu cảm của Liên Dịch từ đầu tới cuối lạnh nhạt, tâm tình không hề mảy may dao động.
Anh yên lặng đi đến bên cửa sổ, dưới bóng đêm, mèo đen nhỏ trước đó đang lượn vòng chỗ đất trống, dường như nơi đó có thứ gì không thể nhìn thấy.
Cách một khoảng cách, Liên Dịch không tài nào thấy rõ bề ngoài của con quỷ này.
Xem từ hơi thở, hơn phân nửa là hồn thể còn chưa đến cả cấp hai, yếu đến mức không cần phải đặc biệt bắt giữ, qua một khoảng thời gian nữa, có lẽ sẽ tiêu tan ở góc xó nào đó.
Anh thu tầm mắt về, khóa chặt cửa sổ.
Nam Đăng bên ngoài nghe thấy tiếng động khép cửa sổ, hấp tấp ôm đầu thỏ trốn đi xa.
Cậu tưởng bản thân bị phát hiện rồi, thấp thỏm chờ đợi hồi lâu, mãi đến khi ánh đèn trong nhà tắt ngóm.
Nếu đã phát hiện ra cậu, hẳn là......!sẽ không bình tĩnh như vậy nhỉ?
Trước đó cậu đột nhiên không thể bám thân, có lẽ là mèo đen sinh ra bài xích, hoặc là sức mạnh của cậu không đủ, duy trì không được quá lâu.
Nam Đăng lặng lẽ thở dài, dựa vào góc tường: "Ngày mai thử lần nữa xem."
Không biết mèo đen nhỏ đã rời đi lúc nào, phụ cận vẫn yên tĩnh như cũ, không có bất kỳ ai hay là quỷ đến.
Nam Đăng tìm được một thùng sắt bỏ hoang, bên trong còn rất sạch sẽ, cậu tốn biết bao công sức chuyển thùng sắt đến cái góc râm mát, chui vào đó.
Đỉnh đầu có vật che chắn, ánh mặt trời ban ngày chẳng chiếu tới, mặc dù không bằng công viên trò chơi, cũng có thể miễn cưỡng ở tạm.
Trong bóng tối, Nam Đăng mò mấy chiếc lá cây từ túi áo ra, đút cho đầu thỏ.
Đầu thỏ cụp tai, tinh thần trước đó tốt hơn một chút so với lúc vừa mới ra tối hôm nay.
Nó là một cái đầu, miệng lại như hợp với một cái động không đáy, lá cây ăn vào cũng chẳng biết đi đâu.
Đút cho đầu thỏ xong, Nam Đăng đợi đến rạng sáng, cuộn mình ngủ trong thùng sắt.
-
Ban ngày, cuối cùng đường phố và quảng trường đã náo nhiệt hẳn lên.
Dân cư dần nhiều, thỉnh thoảng trông thấy mấy người mặc đồng phục thiên sư qua lại, là một nhóm phụ trách tuần tra ban ngày.
Gần đây quỷ họa[1] của khu vực này quả thực rất nghiêm trọng, thiên sư nội viện ở trung tâm thành phố mở hai cửa hàng bùa chú, phân phát công cụ hoặc dược vật đuổi quỷ miễn phí.
[1] Tai họa do quỷ gây ra.
Phòng nghỉ ở sườn sau lầu hai cửa hàng bùa chú, Lâm Cửu đang báo cáo tình hình mấy ngày nay với một đầu thông tấn khí khác.
Thông tấn khí bằng gỗ lớn cỡ bàn tay, bên trong lắp đặt chất liệu gỗ đặc thù, dùng cho thiên sư trong lúc truyền tin, độ an toàn cao hơn thiết bị bình thường.
Bên kia màn hình, có một ông già khoảng sáu mươi tuổi.
Ông hỏi: "Cậu nói, Liên Dịch cũng đến à?"
Lâm Cửu đáp lời: "Vâng, trước mắt hẳn là vẫn chưa rời đi."
Cấp bậc của hắn không đủ, trừ khi Liên Dịch chủ động đến tìm, hắn không thể tùy ý do thám hành tung và ý đồ tới nơi này của đối phương.
Ông già lại hỏi: "Một mình cậu ta?"
"Vâng."
"Trưởng lão Trác Thanh và cậu ta cùng đi Tương Nam, đến bây giờ không có tin tức gì cả, cậu ta lại trở về một mình ư?"
Ông già nhíu chặt lông mày: "Cậu phái người theo dõi một chút, nhưng đừng đánh rắn động cỏ."
Trác Thanh là thầy của Liên Dịch, mấy năm nay quan hệ của hai người thấp tới điểm đóng băng, đây không phải là bí mật gì.
Nhưng nếu Trác Thanh gặp bất trắc, hồn thể hẳn là sẽ tự động quay về nội viện tiếp nhận luyện hóa, trừ khi hồn thể của ông......!cũng ngoài dự liệu.
Lâm Cửu kính cẩn thưa: "Được ạ."
"Địa linh khu vực bên đó của cậu đã chết, phải thêm cẩn thận mới được, có tình huống gì lập tức báo cáo."
"Vâng."
"Có tung tích của Quỷ Vương chạy ra từ Tháp Nghiệp chướng chưa?"
"Chưa có ạ, vẫn đang tìm kiếm, có thể đã đến khu khác."
"......!Ngoại trừ Thần Quỷ, còn có dấu hiệu xuất hiện của hai thần linh khác không?"
"Không có ạ."
Lầu một cửa hàng bùa chú, học đồ phụ trách tiếp đón tiễn khách hàng, tiếp tục ôn tập bút ký.
Hắn giở một trang ra, dùng bút vẽ mấy nét vào chỗ trống bên dưới, nhìn giống như một cánh cửa.
Phía trên trang giấy đó, còn có mấy dòng chữ.
Thần Quỷ: Địa