Thủ đoạn vụng về
Nam Đăng tháo chạy một mạch về chiếc thùng sắt để ngủ, trốn vào trong im lặng nín thở.
Đầu thỏ vẫn cứ lộn xộn trong tay cậu, còn muốn quay lại ăn hai miếng, nó thấy hết cả rồi, trong nhà bếp còn có không ít người giấy nhỏ.
Nam Đăng đè nó lại: "Đợi trước đã!"
Cậu cẩn thận từng li từng tí ló đầu từ trong thùng sắt ra, xác nhận đằng sau không có ai đuổi theo.
Mấy người giấy nhỏ kia biết chuyển động, còn biết phát ra âm thanh, trước đây Nam Đăng chưa từng thấy qua.
Thời gian cậu nán lại trong tháp cũng không dài lắm, kinh nghiệm và tri thức ít đến đáng thương.
Nhưng lòng cảnh giác của cậu vẫn còn, lo người giấy nhỏ là đồ của thiên sư.
Nam Đăng lăn qua lộn lại kiểm tra đầu thỏ: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Đầu thỏ chớp con mắt tròn xoe, trạng thái hết thảy bình thường.
Lúc này Nam Đăng càng thêm mê man, đầu thỏ cũng là hồn thể giống như cậu, nếu ăn đồ của thiên sư, chắc chắn sẽ có phản ứng.
Cậu do dự xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không có can đảm vòng lại, định bụng tối nay đến chỗ khác xem thử.
Dưới bóng đêm đen kịt, bên mép thùng sắt trong góc nhô ra một cái đầu thỏ kiểu búp bê, theo sau là một khuôn mặt thanh tú.
Nam Đăng từ từ bò ra khỏi thùng sắt, nhét đầu thỏ trên đỉnh đầu về lại túi áo, đi về phía xa xa.
Một bên khác, Liên Dịch đứng tại nhà bếp.
Một đống người giấy nhỏ vây quanh bên bệ bếp, ê ê a a tố cáo với anh, một bên chỉ về hướng bệ cửa sổ.
Sau đó một cái thủy kính từ đỉnh đầu chúng nó sáng lên, thả ra toàn bộ thứ chúng nó vừa mới chứng kiến được.
Trong thủy kính, Liên Dịch lại trông thấy đầu thỏ đêm hôm đó, còn có Nam Đăng.
Hồn thể trong cảnh tượng tuổi còn khá nhỏ, nom chưa quá mười tám mười chín tuổi, tóc đen mềm mại dài tới trên vai, ngọn tóc hơi xoăn, ngũ quan tinh xảo phi giới tính.
Theo góc độ của người giấy nhỏ, nhìn không ra trên người cậu có bất kỳ dấu vết thương tổn hay tử vong nào, chỉ là quần áo trên người vô cùng cũ nát.
Cậu ở ngoài cửa sổ ngó quanh bên trong, nhìn thấy người giấy nhỏ kéo cà tím tới xào rau đi ngang qua, lộ ra vẻ mặt mê man lại tò mò, ấy thế mà có vẻ cực kỳ đơn thuần.
Điều này cũng chứng minh cậu rất yếu, quỷ cấp bậc càng cao, oán khí và sát khí trên người càng dày đặc, lại càng hung tàn thô bạo, trong đầu chỉ còn một ý niệm ăn người này.
Hình ảnh cuối cùng, người giấy nhỏ bị đầu thỏ ngoạm một cái, lưu lại bóng lưng hoảng sợ bỏ chạy của Nam Đăng.
Đám người giấy còn đang thương tâm vì bị mất một người bạn, Liên Dịch phất tay xua đuổi, bọn chúng lập tức khôi phục như thường, quay lại bệ bếp tiếp tục nấu cơm.
Những người giấy này do linh thuật của anh điều khiển, cũng không có ý thức chân chính, bản thân chính là vật phẩm tiêu hao, tổn thất một con cũng không gọi là gì.
Về phần con quỷ kia! !
Đi tìm theo hơi thở còn lưu lại, hẳn là có thể bắt được, nhưng loại quỷ cấp bậc này, căn bản không cần thiên sư thủ tịch ra tay.
Yếu thành như vậy, lá gan còn không nhỏ, dám chạy tới lân cận kiếm ăn.
Bên ngoài đều là thiên sư tuần tra, hẳn là cậu sống không quá ba ngày.
Liên Dịch nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, giây sau xoay người rời khỏi nhà bếp.
-
Ra khỏi ngoại ô, Nam Đăng mới ý thức được mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Vùng cư dân nhiều vẫn có thiên sư tuần tra như cũ, ngay cả căn nhà ở ngoại ô cậu cũng không xử lý được, sao có thể tìm được con mồi ở chỗ khác.
Vì để né tránh thiên sư, Nam Đăng đi dọc theo đám thực vật dày đặc bên đường, tiện thể hái lá cây cho đầu thỏ ăn.
Tối qua đầu thỏ còn ngoan ngoãn gặm lá cây, bấy giờ ăn được người giấy nhỏ, thì không sao cảm thấy hứng thú với lá cây nữa, chỉ miễn cưỡng ăn một cái.
Nam Đăng rơi vào đường cùng, tìm được vườn hoa bên ngoài quảng trường, nhìn xem có quả dại nào hay không.
Mấy ngọn đèn đường sáng thưa thớt, vùng xanh hóa bị bóng tối che phủ.
Nam Đăng ngồi xổm chếch bên trong bụi cây, tự hỏi không thì tối nay ngủ ở vườn hoa vậy.
Cậu nghe được bên trong vườn hoa có động tĩnh của quỷ khác, bụi cây bên này vẫn là địa bàn bỏ trống, có thể trú tạm.
Đang nghĩ ngợi, phụ cận truyền tới âm thanh sột soạt.
Một con quỷ quen thuộc chui ra, lộ ra nửa gương mặt có dấu vết bị bỏng.
Là cô gái nhỏ hai ngày trước.
Cô nhìn thấy Nam Đăng, nét mặt hết sức ngoài ý muốn, tới gần nhìn kỹ cậu: "Là cậu à, thế mà cậu còn sống?"
Với quỷ mà dùng hai từ còn sống này thì có chút kỳ quái, nhưng Nam Đăng hiểu ý của cô.
Nam Đăng vừa liếc thấy trên người cô gái nhỏ có vết thương, không giống với vết bỏng ban đầu, chỉ có thể là bị thiên sư đả thương.
Cậu thu tầm mắt về rất nhanh, miễn cưỡng cười cười, nỗ lực bày tỏ sự thân thiện: "Khéo ghê.
"
Mấy ngày từ trong tháp ra này, cô gái nhỏ là con quỷ duy nhất từng nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.
Tuy là đồng loại, tuyệt đại đa số quỷ lại thích độc lai độc vãng hơn, Nam Đăng tự biết không thể làm bạn bè với cô gái nhỏ, nhưng thời gian cô biến thành quỷ hẳn là không ngắn, nhất định hiểu biết rất nhiều thứ.
Cô gái nhỏ sầm mặt, tùy ý vẩy vết máu còn lưu lại trên tay xuống.
Máu xanh bắn vào trong bụi cây, lá cây bị dính phải phát ra tiếng kêu "xì xì".
Nam Đăng mặt không biến sắc dịch về phía sau, cô gái nhỏ xoay đầu nhìn cậu chòng chọc: "Cậu tìm được con mồi rồi à?"
"Vẫn chưa", cậu lắc đầu, cố lấy dũng khí: "Đúng rồi, cô biết! ! có một loại người giấy biết chuyển động, lớn cỡ này! ! là cái gì không?"
Vết thương của cô gái nhỏ lại rỉ ra rất nhiều máu, cô không kiên nhẫn lắm: "Không biết! ! phế vật này, cậu muốn chết chung với thú cưng của mình à?"
Nam Đăng im lìm không lên tiếng, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Cậu láng máng nhận ra ý tứ trong lời của cô gái nhỏ, nếu cậu nói tìm được rồi, cô sẽ tra hỏi mình, con mồi đang ở đâu.
Tình hình hiện tại, chúng quỷ đều ăn không đủ no, mà những con cùng bị Vụ quỷ đánh ấn ký, thì càng là đối tượng cạnh tranh trực quan hơn.
Từ đầu tới cuối, cô gái nhỏ cũng không có lòng tốt quá chân thực với Nam Đăng.
Làm một con quỷ, thế cũng là bình thường.
Nam Đăng ôm đầu thỏ, thấp giọng nói: "Vậy tôi đi trước nhé.
"
Cậu vội vã xoay người, cô gái nhỏ quát: "Đứng lại!"
Lời vừa dứt, cách đó không xa truyền tới một trận xôn xao.
Cô gái nhỏ khẽ biến sắc,