Ăn cơm xong, Bạc Diễn Thần không ở lại nữa mà thu dọn xong hành lí rồi đưa Lê Hân Đồng và Tiều ức Đồng rời khỏi sơn trang Giá Vân.
Sau khi trở về biệt thự Lục Thành không lâu, Bạc Diễn Thần nhận một cuộc điện thoại nói là công ty có việc gấp, bèn vội vã rời đi.
Sau khi Lê Hân Đồng chơi cùng Tiểu ức Đồng một lúc, nhóc con này liền buồn ngủ.
Sau khi Lê Hân Đồng đặt nó vào
chiếc cũi nhỏ, nhóc con còn muốn cô ấy phải kể chuyện.
Có lẽ là mệt rồi nhóc còn nghe truyện chưa được 10p đã ngủ thiếp đi.
Lê Hân Đồng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, vừa nghĩ đi tắm nước nóng thả lỏng gân cốt chút, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô ấy cầm lên vừa xem, sổ điện thoại có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nhớ ra là ai.
Sau khi ra tù cô đổi số điện thoại, mất số liên lạc với vài người,
hoặc là không nhập vào, không nhớ cũng không có gì kì lạ.
Thế nên cô ấy tự giới thiệu nói: “Alo, tôi là Lê Hân Đồng, cho hỏi là ai vậy ạ?”
“Tôi là Bạc Tu Duệ.” Đầu dây bên đó truyền đến một giọng nói của đàn ông quen thuộc.
Lê Hân Đồng kinh ngạc điện thoại suýt nữa rơi trên mặt đất.
“Ông” cô ấy mới nói một từ liền dừng lại.
Trước đây khi còn yêu Bạc Cảnh
Hiên, cô ây luôn gọi ông nội theo Bạc Cảnh Hiên.
o
Nhưng với thân phận của cô ấy bây giờ, gọi ông nội hình như không hợp lý.
Dầu sao cô ấy cũng là vợ của Bạc Diễn Thần với lại Bạc Tu Duệ là bố của Bạc Diễn Thần, theo lý mà nói nên gọi bố theo Bạc Diễn Thần.
Nhưng mà Bạc Diễn Thần vốn dĩ