Bạc Diễn Thần đột nhiên ho nhẹ vài cái, cắt ngang lời Dì Kì: “Dì Kì, sau này đừng gọi Lê tiểu thư nữa.
”
Dì Kì cả mặt sững sờ: “Á vậy gọi là gì?”
“Gọi bà Bạc.
” Bạc Tu Duệ hờ hững nói.
Dì Kì: “…” Đây là tình huống gì đây, khi hôm qua đến không phải Nhuế Văn Đào giới thiệu Lê Hân Đồng là trợ lí đắc biệt sao, sao mà chớp mắt đã biến thành bà chủ rồi.
Lê Hân Đồng vội vàng hòa giải: “Dì Kì, không sao nếu như dì không gọi quen, gọi Lê tiểu thư hoặc là trực tiếp tên con cũng được.
”
Ánh mắt sắc bén của Bạc Diễn Thần lướt qua, “Không được.
Chỉ có thể gọi phu nhân.
Đây là phép tắc.
”
“Vâng, tiên sinh.
Bà chủ, cô thử xem, hương vị có hài lòng không?” D) Kì đổi cách xưng hô rất nhanh.
Lê Hân Đồng giật khóe miệng, cầm thìa lên nếm thử, mùi vị rất đúng, “ừm, mùi vị rất tuyệt.
”
“Cô thích à được rồi.
” Dì Tề mới nở nụ cười hài lòng, “Tiên sinh, bà chủ, mời thong thả dùng bữa, tôi còn việc bận trong nhà bếp.
”
Sau khi Dì Kì lui xuống, Bạc Diễn Thần gắp một chiếc sủi cảo chiên đặt vào đĩa của Lê Hân Đồng, “Ăn thử xem, là món em thích nhất.
”
Lê Hân Đồng ngẩn người, sao đến món cô thích ăn nhất anh ấy cũng biết, thật quá
thần kì quá rồi.
Ngẩn ngơ cái gì,