Ưu điểm lớn nhất của người cùng giới là có thể quan tâm, tiếp cận, thậm chí ôm ấp dưới vỏ bọc tình bạn.
Nhược điểm lớn nhất của những người cùng giới là nếu bạn không đâm thủng giấy cửa sổ, thì những điều quan tâm và thân thiết ấy chỉ có thể được che đậy dưới danh nghĩa tình bạn.
Giang Thanh Mộng đưa cho Khương Chi Chu một hộp sữa chua giải rượu rồi yêu cầu trợ lý lấy hai quyển kịch bản cùng hai cây bút, một phần đưa cho Khương Chi Chu, phần còn lại để lên bàn.
"Em xem kịch bản trước đi, chị và Tiểu Ngải phải giải quyết một số vấn đề cá nhân trong công việc."
Cô nhấn mạnh đây là chuyện riêng tư, đương nhiên Khương Chi Chu sẽ không hỏi quá nhiều. Nàng nhìn cô và Tiểu Ngải tiến vào phòng làm việc, sau đó cầm bút lên, viết viết vẽ vẽ lên kịch bản, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm.
Tuy nhiên, nàng không nghĩ đến vai diễn của nữ thứ, mà là nữ chính Nguyên Chỉ.
Sau khi tìm hiểu kỹ, nàng có thể dễ dàng chỉ bảo Giang Thanh Mộng, không để cô gặp bất kỳ điểm yếu nào.
"Thông báo cho trưởng nhóm biên kịch đuổi việc tên biên kịch kia đi."
Giang Thanh Mộng bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, tiến đến ghế, ngồi xuống rồi mở tài liệu trên bàn làm việc ra. Trong mắt không mang theo nửa điểm ý cười, đôi mày thanh tú lộ ra một chút lạnh lùng.
Tiểu Ngải nhanh chóng lấy giấy bút ra để ghi lại.
Giang Thanh Mộng:" Em ngồi xuống đi, không cần phải đứng viết. Em xử lý cô gái giao đồ uống vào buổi sáng thế nào rồi?"
Lúc này, Tiểu Ngải mới dám ngồi xuống ghế ở bàn làm việc. Cô ấy đối mặt với Giang Thanh Mộng, báo cáo:" Em điều tra xong rồi, Trương Miêu Miêu, 15 tuổi, đang học tại trường Trung học A trực thuộc Đại học Sư phạm Thành phố."
"Vị thành niên ..." Giang Thanh Mộng do dự một lúc, sau đó thở dài:" Thôi vậy, bỏ qua cho cô bé đi."
Hai năm trước, nàng cũng gặp phải anti-fan quá khích, gửi di ảnh trắng đen cùng thư đe dọa đến tận nhà nàng, thậm chí còn rình rập. Sau này, Giang Thanh Mộng đã thuê rất nhiều vệ sĩ công khai hoặc bí mật bảo vệ mình.
Cho dù đó là hành vi quấy rối của Lâm Mặc đêm qua hay anti-fan hôm nay, thật sự thì chúng sẽ không đe dọa đến sự an toàn của bản thân cô.
Điều khiến cô ngạc nhiên đó là có người đứng ra bảo vệ cô cả hai lần, ánh mắt tràn đầy căng thẳng và quan tâm.
Nàng có thể che giấu cảm xúc, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người.
Nàng quan tâm đến cô, không thể che giấu sự săn sóc của mình.
Sự quan tâm này khiến cô hạnh phúc đến mức không tài nào giải thích được.
Tiểu Ngải hỏi:" Người dẫn đầu chuyến thăm lần này là Trương Nhất từ câu lạc bộ fans hâm mộ. Cô ta không làm tốt khâu sàng lọc, chị có muốn đổi không?
"Không cần. Quá tam ba bận, đây là lần đầu tiên, chỉ cần nhắc nhở cô ấy chú ý hơn trong tương lai là được."
Giang Thanh Mộng cúi đầu lật xem tài liệu, sau đó bỗng nhớ đến điều gì, liền hỏi: "Tình huống của Lâm Mặc thế nào rồi?"
"Vẫn đang nằm viện, bị gãy mũi, anh A Hằng ra tay hơi nặng." A Hằng là một trong những vệ sĩ của Giang Thanh Mộng:" Đúng rồi, Trương Miêu Miêu có vẻ là fan của Lâm Mặc."
"Thật sao? Trùng hợp thật đấy." Giang Thanh Mộng nở nụ cười chân thành:" Ngày mai chính thức công bố tạo hình, làm tăng nhiệt độ dăm ba bữa, sau đó tung tài liệu của Lâm Mặc ra để đoàn làm phim có cớ để chấm dứt hợp đồng với hắn. Nhân tiện đây em cũng nhớ đẩy nhiệt độ lên cao một chút, để Hà Gia điều lửa, tập trung dư luận vào Lâm Mặc, tôi muốn hắn ta rơi vào bước đường cùng."
Cô nói rất dịu dàng, nhưng Tiểu Ngải không dám bất cẩn, cô ấy tự nhủ: Quả nhiên càng đẹp càng nguy hiểm.
Giang Thanh Mộng lại hỏi: "Có tin gì về các lãnh đạo cấp cao của Tinh Nguyên không?"
"Các vị lãnh đạo cấp cao đều bị thay máu, nhưng lão Trương vẫn không sao. Theo phản hồi của ông ấy, Tinh Nguyên có kế hoạch ra mắt công chúng vào cuối năm sau."
"Ừ, cứ bảo ông ấy quan sát cẩn thận hơn đi. "
Cả hai lần lượt trao đổi thêm một số thông tin. Thời gian dần trôi, Giang Thanh Mộng mệt mỏi xoa xoa ấn đường, Tiểu Ngải tinh ý pha cho cô một tách cà phê nóng.
Giang Thanh Mộng nhấp một ngụm cà phê, bắt đầu xử lý tài liệu trên bàn làm việc.
Trên bàn làm việc, bên trái là báo cáo tài chính hàng năm của các công ty con và báo cáo công việc hàng năm của giám đốc điều hành các công ty lớn. Bên phải là thông tin của tất cả các nghệ sĩ dưới trướng Tinh Nguyên.
Trong ngành điện ảnh, danh sách đầu tư của các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình thường có những công ty nhỏ ít tên tuổi, hoạt động thoáng qua. Hầu hết các công ty nhỏ này được thành lập tạm thời bởi những người nổi tiếng và được sử dụng để đầu tư vào các bộ phim hoặc chương trình truyền hình mà họ đang tham gia.
Việc minh tinh thành lập công ty là chuyện thường thấy trong ngành, quản lý được hay không lại là một chuyện khác.
Giang Thanh Mộng không phải là một diễn viên tài năng, thiên phú của cô nằm ở khoản đầu tư. So với diễn viên khác, cô thích hợp làm một doanh nhân hơn, giống như bố của cô, là một doanh nhân có quyền lợi cao nhất.
Sau khi xử lý xong hồ sơ, Giang Thanh Mộng chọn thông tin nghệ sĩ ở phía tay phải.
Tài liệu về Thẩm Tinh Hà nằm ở hàng đầu.
Giang Thanh Mộng dịu dàng vuốt ve ảnh hồ sơ, suy nghĩ điều gì đó.
Nhìn thấy lão bản trầm ngâm nhìn bức ảnh trong tay, Tiểu Ngải khó khăn mở miệng:" Khí chất và tính cách của cô Thẩm đã thay đổi rất nhiều, lão bản, chị có ký hợp đồng với cô ấy trong tương lai không?
"Em ấy rất ngốc." Giang Thanh Mộng dùng đầu ngón tay chỉ chỉ người trong ảnh:" Em ấy đã ký hợp đồng làm việc 10 năm với Tinh Nguyên, hiện tại mới là năm thứ 4. Nếu hủy hợp đồng, em ấy sẽ phải bồi thường với mức phạt 20 triệu tệ."
Tiểu Ngải hỏi: "Chúng ta trả giúp à?"
"Không, em ấy rất kiêu ngạo, tôi muốn chờ em ấy chủ động đến cầu xin tôi chấm dứt hợp đồng giúp em ấy." Nói đến đây, Giang Thanh Mộng khẽ mỉm cười:" Hiện tại, em ấy giống như viên ngọc trai được bán đấu giá, không nên ở lại Tinh Nguyên."
Nên nằm trong tay tôi, để tôi tùy ý kiểm soát.
"Lão bản, chị đối xử rất đặc biệt với cô ấy." Tiểu Ngải lại lắm miệng.
Giang Thanh Mộng sửng sốt, đặt tư liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngải, ánh mắt nhàn nhạt: "Không thể nào. Em chuyên tâm làm việc đi."
Tiểu Ngải cúi đầu, nghiêm túc xử lý công việc hiện tại, tự nhủ: Rõ ràng là rất khác. Chị đối xử với cô ấy hoàn toàn khác so với những nghệ sĩ kia! Lại còn mang người ta về phòng! Chị còn không chịu thừa nhận!"
"Tôi đi ra ngoài một chút, em cứ làm việc đi."
Ở phòng làm việc hơn một giờ, Giang Thanh Mộng mới nhớ đến người trong phòng khách. Cô liền bảo trợ lý tiếp tục tăng ca rồi bước ra ngoài.
Tiểu Ngải ngơ ngác gật đầu, nội tâm rú lên: Lão bản à, chị nên thừa nhận đi! Rõ ràng chị đối xử rất đặc biệt với cô ấy mà!
Trong phòng khách.
Người phụ nữ trên ghế sô pha mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng kem, ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn kịch bản, tay đang viết viết vẽ vẽ. Phần tóc bên phải vén ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, hoàn mỹ.
Giang Thanh Mộng dựa vào cửa, yên lặng nhìn nàng.
Cô cũng đã từng đối diện với gương mặt này, nhưng trong lòng không có nổi nửa điểm dậy sóng. Bởi vì cô biết cho dù Thẩm Tinh Hà và Khương Chi Chu có giống nhau đến mức nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn không phải là Khương Chi Chu.
Hiện tại, khi nhìn nàng dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Thanh Mộng dường như đã nhìn thấy Khương Chi Chu ở tuổi 19.
Đây cũng là thói quen của Khương Chi Chu khi nàng học kịch bản. Nàng sẽ cúi đầu, thỉnh thoảng cau mày, rồi lại giãn ra, nét chữ nguệch ngoạc trên trang giấy, yên tĩnh và đẹp đẽ tựa như một bức họa khiến người ta không nỡ quấy rầy, sợ sẽ phá hủy sự yên tĩnh vốn có.
Dường như ý thức được việc gì đó, Khương Chi Chu ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, đối diện với tầm mắt Giang Thanh Mộng.
Các nàng nhìn vào mắt nhau.
Giang Thanh Mộng cười nhẹ, trong mắt có vẻ dịu dàng của gió xuân.
Khương Chi Chu cười đáp lại.
Nàng rất ít cười, hầu như không thích nói chuyện, nhưng gần đây nàng luôn cười với Giang Thanh Mộng.
"Hai người vào đó khá lâu nên tôi đã trở về phòng mình mang nguyên liệu lên nấu ăn. Chị đợi tôi một lát, để tôi mang đến."
Khương Chi Chu đứng dậy đi vào phòng bếp, khi bước ra, nàng cầm theo một ấm trà và ba cái tách.
Ấm trà trong suốt, sôi ùng ục, toát ra mùi thơm nồng đượm của táo đỏ.
Giang Thanh Mộng bước đến, Khương Chi Chu rót một ly rồi đưa cho cô.
"Trà táo đỏ mật ong. Buổi sáng, tôi nghe nói chị thích uống, đây là lần đầu tiên tôi pha, hy vọng mùi vị sẽ không tệ."
Cô chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng nàng lại ghi tạc trong lòng.
Không biết đây chỉ là cảm động hay là