Bảy năm sau, Khương Chi Chu 27 tuổi, vẫn thích mèo, màu trắng và người dịu dàng.
Điều khác biệt là ở tuổi 27, nàng đã yêu một cô gái dịu dàng, có đôi mắt ôn nhu và nụ cười hiền từ.
Giờ đây, đôi mắt dịu dàng ấy chứa đầy sự dò xét và nghi ngờ.
—— Có lẽ chị chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lại khích lệ bọn họ trở thành một người tốt hơn.
—— Có lẽ chúng ta chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lại khích lệ bọn họ trở thành một người tốt hơn......."
Làm thế nào để ứng phó với sự "trùng hợp ngẫu nhiên" này đây?
Khương Chi Chu rũ mi mắt, hai tay ôm lấy tách, nhấp một ngụm trà nóng, vừa hay cũng nảy ra ý tưởng, bất đắc dĩ mỉm cười:" Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã từng xem qua cuộc phỏng vấn này của chị ấy cho nên vô thức ghi nhớ câu nói này. Chúng rất có đạo lý, phải không?"
Giang Thanh Mộng nhìn nàng không rời mắt, muốn nắm bắt hết mọi biểu cảm trên gương mặt nàng:" Đúng không? Chị nhớ trước kia em không ưa gì chị ấy cho lắm, em xem phỏng vấn của chị ấy làm gì?"
Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà ra mắt với cái tên "Tiểu Khương Chi Chu". Khi có người nhìn thấy cô ấy, người ta sẽ nhắc đến Khương Chi Chu. Nguyên chủ là người có tính cách mạnh mẽ, không muốn sống trong cái bóng của người khác. Dần dà, cô ấy trở nên chán ghét Khương Chi Chu.
Người này không dễ dỗ dành như lúc 12 tuổi nữa rồi.
Khương Chi Chu thở dài trong lòng, vẫn giữ biểu cảm vô cùng bình tĩnh trên mặt:" Sau vụ tai nạn xe hơi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Vì tôi giống Khương Chi Chu nên tôi muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của chị ấy. Tôi cũng đã xem đi xem lại tất cả các bộ phim và phỏng vấn của chị ấy. Không phải có câu nói —— học hỏi nhưng đừng bắt chước rập khuôn à. Nếu chỉ đơn giản bắt chước vẻ ngoài của chị ấy thì thật sự sẽ rơi vào ngõ cụt. Chỉ khi học các kỹ năng diễn xuất nội tâm và cách suy nghĩ của chị ấy, tôi mới có thể thực sự hưởng lợi từ điều này và áp dụng cho bản thân mình.
"Cho nên......" Giang Thanh Mộng siết chặt tách trà, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo:" Những ngày này em luôn học hỏi từ chị ấy?"
Học theo từng động tác và thần thái của chị ấy, học cách nói chuyện của chị ấy, học đến giống nhau như đúc, giống như muốn đánh tráo khái niệm.....
"Cứ cho là như vậy đi."
Giang Thanh Mộng đặt ly xuống, nhìn vào màn hình TV, không nói thêm gì nữa.
Trên TV, cuộc phỏng vấn đã kết thúc, phóng viên hỏi đến câu hỏi cuối cùng——
"Em hy vọng nửa kia là người như thế nào?"
"Hmmm ... vẫn là người dịu dàng, cũng là người đã trải qua nhiều gam màu tốt xấu của cuộc sống, trải qua ánh sáng và tối tăm nhưng vẫn có một trái tim mềm mại và vẫn sẽ rung động trước vẻ đẹp tinh tế." Nói đến đây, Khương Chi Chu mỉm cười:" Thay vì hi vọng nửa kia là một người như vậy, chi bằng nói, bản thân em cũng muốn trở thành một người như vậy thì đúng hơn....."
Trên ghế sô pha, Giang Thanh Mộng chỉ vào người trên màn hình TV, cười tự giễu:" Chẳng phải chị đã từng nói, nếu khi còn nhỏ em thích một ai đó, em chắc chắn sẽ hiểu cảm giác này và hy vọng rằng người đó cũng sẽ trân trọng những điều em thích sao?"
"Chị ấy chính là người chị thích khi còn nhỏ."
Người mình thích trực tiếp nói rằng người đó cũng thích mình thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhịp tim gia tốc, như thể đang chìm trong một giấc mơ mềm mại sao?
Nếu không nhìn thấy đuôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ của Giang Thanh Mộng thì Khương Chi Chu thật sự sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại nàng không có niềm vui nhỏ nhoi nào. Khi nhìn thấy cô khóc, cả trái tim nàng cũng cuộn tròn theo.
"Chị không hy vọng chị ấy sẽ yêu thích những thứ mà chị thích ..." Giang Thanh Mộng nhìn màn hình TV, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Chi Chu trước mặt, mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra:" Một người như chị, không đáng để chị ấy thích ...."
Thật sự không kỳ vọng nàng sẽ trân trọng sao?
Không.
Chỉ là yêu thích mà thôi, không phải yêu thích bình thường, mà là, sự luyến mộ, là thứ tình cảm xuất phát từ người đồng giới mà nàng cảm thấy kinh tởm nhất.
Làm sao cô có thể mong đợi nàng trân trọng một tình yêu như vậy?
"Người đã trải qua nhiều gam màu tốt xấu của cuộc sống, trải qua ánh sáng và tối tăm nhưng vẫn có một trái tim mềm mại và vẫn sẽ rung động trước vẻ đẹp tinh tế."
Cô đã từng nỗ lực trở thành người như vậy, nhưng lại hoàn toàn không phải như vậy.
Cuối cùng, trong lòng cô chỉ còn lại thù hận, đôi tay nhuốm đầy tội lỗi, gương mặt xấu xí, tàn ác như vậy, làm sao xứng đáng để nàng quý trọng đây?
Đau khổ, đau khổ, ngoài đau khổ ra, vẫn chỉ là đau khổ.
Thay vì đối mặt với hung hăng, nghi ngờ và chất vấn còn hơn nhìn thấy cô khóc. Khi nhìn thấy cô khóc, nàng vứt bỏ hết mọi sự bình tĩnh, đây cũng là lần đầu tiên Khương Chi Chu cảm thấy bất lực, thực sự không biết phải làm sao.
Cuối cùng, nàng duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, cúi người ôm lấy cô, dịu dàng trấn an:" Thanh Mộng, không phải như thế, chị cũng là nghệ sĩ, chị quên rồi sao? Những cuộc phỏng vấn đó đều có kịch bản, đều có yếu tố hư cấu chứ không phải ý tưởng chân thật nhất. Cho dù chị là người như thế nào, nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ trân trọng chị rất nhiều và cũng thích chị thật nhiều ......"
Giang Thanh Mộng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: "Nhưng em không phải là chị ấy ..."
"Tôi——"
Từ 'tôi là' đang định thốt ra, nhưng cách đó không xa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Giang Thanh Mộng đẩy cái ôm của Khương Chi Chu ra.
Tầm mắt phóng đến, đột nhiên sinh ra loại cảm giác xấu hổ khi phá vỡ chuyện tốt của người khác. Tiểu Ngải vô thức đưa tay ra ôm lấy mặt, lại nghĩ đến mục đích bước ra đây, cô ấy giả vờ bình tĩnh, cẩn thận đưa điện thoại mình lên——
"Lão bản, điện thoại của chị ở bên trong..."
Giang Thanh Mộng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải rùng mình trong lòng, ép buộc bản thân nhìn vào mắt cô:" Có điện thoại.....Hà.... giám đốc Hà."
Điện thoại của chị Hà Gia, không thể không trả lời.
Sau khi cẩn thận nói xong, Tiểu Ngải thấy tóc tai lão bản mình có chút hỗn loạn, hai mắt đỏ bừng, ươn ướt, trong lòng không khỏi xót xa. Cô ấy liền trừng mắt nhìn Khương Chi Chu, thầm mắng trong lòng: Cô Thẩm, cô đã làm gì lão bản của tôi thế? Tại sao cô lại làm lão bản của tôi khóc như chó con vậy?!
Khương Chi Chu hơi sững người khi cảm nhận được tia tức giận mong manh trong mắt Tiểu Ngải. Nàng chớp chớp hai mắt, đôi con ngươi đen trắng tràn đầy vẻ vô tội.
Giang Thanh Mộng lau mặt, cầm lấy điện thoại, đứng dậy nhìn Tiểu Ngải một cái, bước đến phòng làm việc.
Tiểu Ngải hiểu ý, nhắm mắt đuổi theo cô. Cô ấy bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cách ly cuộc trò chuyện phía bên trong.
Khi đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, Giang Thanh Mộng cầm hộp thuốc lá trên bàn rồi lấy ra một điếu, kẹp giữa những ngón tay mảnh mai và trắng nõn. Sóng mắt cô lưu chuyển, rồi lại nhìn về phía Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải lại hiểu ý, cô ấy nhanh chóng lấy bật lửa ra, 'cách' một tiếng, ngọn lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.
Giang Thanh Mộng mở cửa sổ, khói bốc lên giữa các ngón tay.
Đuôi mắt đỏ hoe, trên mi vẫn còn vương lệ, nhưng gương mặt không có chút thần sắc đáng thương, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, gần như lãnh đạm.
Sau khi lời ít ý nhiều bàn giao với Hà Gia, Giang Thanh Mộng cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài.
Tiểu Ngải cúi đầu, không dám nhìn cô.
"Em làm hỏng chuyện của tôi rồi, vì thế tôi muốn phạt em." Giang Thanh Mộng búng nhẹ tàn thuốc giữa các ngón tay, khẽ thì thầm, nhưng có vẻ không kìm nén được:" Phạt em đi điều tra em ấy, vận dụng hết tất cả các mối quan hệ