Giang Thanh Mộng mấp máy môi, đang định nói thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Cô lấy ra xem, là điện thoại của Hứa Thịnh.
Khương Chi Chu liếc mắt sang chỗ khác, nhìn thấy ID người gọi, vẻ mặt cứng đờ, sự dịu dàng trong lòng cũng dần tan biến.
Giang Thanh Mộng nói: "Xin lỗi, chị đi nghe điện thoại."
"Cứ tự nhiên." Khương Chi Chu thu hồi tầm mắt, lạnh lùng đáp lại rồi cầm tách trà trên bàn, đến phòng bếp rửa sạch.
"Anh Thịnh, chào buổi tối, bọn họ đến rồi sao? Ừm, được, không sao, hẹn gặp anh ở tầng dưới."
Trước khi bước vào phòng bếp, Khương Chi Chu chỉ nghe thấy câu nói cười, hẹn gặp mặt này.
Nàng mím môi, vặn vòi nước, dùng dòng nước lạnh như băng để rửa sạch tay mình.
Khi trở lại phòng khách, Khương Chi Chu thấy Giang Thanh Mộng quấn khăn quàng cổ, đội mũ, trùm người kín mít, dường như định đi ra ngoài.
Khương Chi Chu không nhịn được sự ghen tuông trong lòng, nghẹn ngào hỏi:" Chị ăn mặc như vậy, muốn đi hẹn hò sao?"
Giang Thanh Mộng ừ một tiếng, nói: "Cứ xem là như vậy đi."
Những lời nói này còn hơn cả gáo nước lạnh, sắc mặt Khương Chi Chu lập tức trở nên lạnh băng: "Xem như đêm nay tôi chưa nói gì đi, không làm phiền chị nữa." Nói xong, nàng cầm kịch bản trên bàn rồi rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Giang Thanh Mộng nắm lấy tay nàng, nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Em nói thích, là thích theo kiểu nào? Thích như bạn bè bình thường.....hay là....thứ khác?"
Khương Chi Chu tránh tầm mắt của cô, lạnh lùng nói: "Bạn bè bình thường."
Giang Thanh Mộng gật đầu, buông tay, tiễn nàng ra cửa.
Bước đến cửa, Khương Chi Chu xoay người lại, đưa tay ra: "Trả khăn lại cho tôi, chị nói chỉ mượn một ngày."
Lời nói lạnh lùng, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
Giang Thanh Mộng sững người, cởi khăn trả lại cho nàng.
Khương Chi Chu lấy lại chiếc khăn, bước nhanh vào thang máy.
Giang Thanh Mộng dựa vào cửa, ôm cánh tay, nhìn cửa thang máy đóng lại, khẽ cau mày.
Cửa thang máy đóng lại.
Khương Chi Chi lặng lẽ đỏ hốc mắt, trái tim chua xót se lại, xen lẫn nỗi đau âm ỉ như dao cắt.
Trở về phòng, Khương Chi Chu ném chiếc khăn vào máy giặt, một bên nhìn trục xoay của máy giặt, một bên nghiến răng nghiến lợi: Sao lại có thể quá đáng như vậy, dám mang khăn quàng cổ của tôi đi hẹn hò với người đàn ông khác!
Không muốn quan tâm đến cô nữa, Khương Chi Chu còn ném kịch bản vào sọt rác.
Nàng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, dự định đi tắm, nhưng lại nhìn tin nhắn Giang Thanh Mộng gửi đến từ mười giây trước.
【Em không muốn hỏi chị và anh ấy có quan hệ gì sao? 】
Khương Chi Chu còn đang tức giận, vuốt đầu ngón tay trên điện thoại, gõ hai câu: "Nửa đêm đi hẹn hò, còn có thể là quan hệ gì?" Những từ này sắp được gửi đi, nhưng chúng lại bị xóa và đánh lại:" Tôi là gì của chị? Tôi có tư cách gì mà hỏi?". Sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy không ổn, oán khí quá nặng, cho nên lại xóa rồi gõ lại hàng chữ "Không quan tâm", giả vờ dè dặt, đợi ba phút sau mới gửi đi.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút.
Không thấy Giang Thanh Mộng trả lời, Khương Chi Chu buông điện thoại, chuẩn bị tẩy trang, tắm rửa rồi đi ngủ.
Trước khi vào phòng tắm, nàng nhìn lướt qua kịch bản trong thùng rác, do dự một chút, lại cúi xuống nhặt lên, đặt trở lại bàn.
Kịch bản chứa đầy ghi chú phân tích vai nữ chính, nàng không muốn vứt đi.
Sau khi tắm rửa xong, Khương Chi Chu cầm điện thoại trên giường, nhưng vẫn không thấy câu trả lời.
Đầu quả tim cuồn cuộn sự tò mò và ghen ghét như vuốt mèo cào, rất khó chịu. Khương Chi Chu quyết định tự tát vào mặt mình rồi gửi một tin nhắn khác.
【Chị và anh ấy có quan hệ gì?】
Sau khi gửi tin nhắn xong, Khương Chi Chu ném điện thoại qua một bên để đi sấy tóc.
Nàng mong cô trả lời ngay lập tức, cũng khá sợ câu trả lời của cô, sợ nhận được một câu trả lời không như mong muốn.
Sau khi sấy khô tóc trong tâm trạng hỗn loạn, Khương Chi Chu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, cầm lấy di động.
Có một tin nhắn chưa đọc.
Khương Chi Chu nín thở, cẩn thận bấm vào——
【Nhắc nhở số dư, khách hàng thân mến.....】
Chậc.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sinh ra cảm giác thất vọng, giống như dây nho quấn chặt lấy cõi lòng.
Nếu không trả lời thì cứ không trả lời đi. Ai quan tâm đến câu trả lời của cô cơ chứ?
Ngày mai phải dậy sớm, Khương Chi Chu không định thức khuya, nhắm mắt ngủ.
Tâm tình bực bội khiến giấc ngủ của nàng trở nên trằn trọc, thường xuyên tỉnh dậy.
Cuối cùng, sau vài lần tỉnh dậy, Khương Chi Chu cầm lấy điện thoại phía đầu giường lên, mở khóa.
Màn hình sáng lên, trong bóng tối đặc biệt chói mắt. Khương Chi Chu híp híp mắt, bật đèn ngủ lên.
02:15
Nàng là người gửi tin nhắn cuối cùng trong giao diện trò chuyện.
Không có hồi âm, lòng nàng chùng xuống từng chút.
Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa to.
Tiếng mưa rơi tí tách cũng chẳng giúp Khương Chi Chu thấy buồn ngủ. Nàng đứng dậy, mặc áo khoác, tựa vào cửa sổ nhìn cơn mưa đêm, từng chút từng chút sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Đêm nay, nàng cũng hút một điếu thuốc.
Nàng không thích hút thuốc, nhưng khi còn trẻ, nàng đã hút thuốc và uống rất nhiều rượu, cũng thường bị phóng viên chụp ảnh. Những năm đó, mỗi tháng, người đại diện của nàng đều phải trả một vài khoản tiền để mua ảnh của các phóng viên đấy.
Sau đó, nàng cai thuốc.
Nàng đã từng học kinh kịch Trung Quốc, từng có giọng hát tốt, nhưng bị thuốc lá làm vỡ giọng. Sau đó, nàng không thể hát trong các vở kịch được nữa, nàng cũng không bị mọi người bắt hát trong các buổi tiệc xã giao nữa.
Mười năm, nàng đã dùng mười năm để leo lên đỉnh cao trong lĩnh vực điện ảnh.
Trong mười năm, nàng đã vứt bỏ rất nhiều thứ, bao gồm tình bạn, tình yêu, thậm chí là cả tình cảm gia đình. Trong mười năm đó, nàng chỉ gặp bố mẹ một vài lần. Cuối cùng, nàng gác lại mọi công việc, túc trực bên giường bệnh của bố, nhưng vẫn không thể nào nhìn mặt ông lần cuối.
Phút cuối, nàng vẫn bị cuốn vào vòng xoáy "ma túy" khiến hai người lớn tuổi ra đi nhưng vẫn không an lòng.
Cuộc sống của nàng thật thất bại.
Bây giờ, mười năm thành tựu đã tan thành hư không, nàng có dũng khí bắt đầu lại từ đầu, nhưng tại sao nàng lại phải thích một người?
Lại còn là người đồng giới.
Nàng chưa bao giờ trải nghiệm loại tư vị này.
Muốn nói, nhưng lại không dám nói;
Nếu nói ra, nàng sợ cô hiểu, lại sợ cô không hiểu.
Muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi;
Nếu hỏi ra, nàng sợ cô trả lời, lại sợ cô không đưa ra câu trả lời.
Nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhưng ngay cả khi cả hai thích nhau, mối quan hệ kiểu này sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, trừ khi.......trừ khi phải từ bỏ thứ mà cả hai đang theo đuổi.
Cô có sẵn sàng từ bỏ không?
Nàng sẽ nguyện ý từ bỏ sao?
Nếu cả hai đều không muốn, hà tất gì phải thích nhau? Hà tất gì phải cản bước nhau?
Cô chỉ mới hai mươi tuổi, tương lai là vô hạn.
Khi con người đến một độ tuổi nhất định, khó có thể giống như một thiếu niên hay một cô gái, bất chấp tất cả để thích một người; Ở tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám, nàng đã học cách cân nhắc những ưu và khuyết điểm, bắt đầu xem xét sự ổn định của mối quan hệ.
Tình cảm