"Con tiện nhân lòng dạ độc ác! Mày muốn hủy hoại tao! Tao sẽ kéo mày chết cùng!"
Tiếng gào rống rơi xuống, một tràng tiếng động và tiếng la hét chói tai vang lên.
Đồng tử Giang Thanh Mộng đột nhiên giãn ra, cô dùng hết sức đẩy Khương Chi Chu bên cạnh ra theo bản năng, tránh việc vô tình làm nàng bị thương.
Cú đẩy này đã bỏ lỡ cơ hội né tránh của cô.
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai hết lần này đến lần khác, Giang Thanh Mộng bị người đàn ông mặc đồ đen ghì xuống đất, lưng đập xuống mặt đất một cách nặng nề, cô rít lên một tiếng đầy đau đớn.
Người đàn ông mặc áo đen là Lâm Mặc, khuôn mặt hắn hung tợn, giơ dao găm lên, muốn đâm thẳng vào mặt cô:" Con tiện nhân này! Tao muốn mày chết cùng tao!"
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Giang Thanh Mộng còn nhanh hơn hắn. Cô nâng tay trái che mặt mình lại, năm ngón tay phải nắm chặt mặt đất, hất một nắm cát vào mắt hắn.
Trường quay nằm tại vùng ngoại ô, thô sơ đến mức không có gạch lót, mấy ngày nay trời đổ mưa to khiến đất xốp hơn nhiều, vừa nắm lại là đã có một đống.
Đôi mắt bị tấn công, Lâm Mặc gục đầu, rú lên vì đau, dùng dao đâm vào phía bên phải đầu của Giang Thanh Mộng.
Chỉ còn vài tấc nữa, cũng may là đâm hụt.
Nhát đâm thứ nhất không thành, Phong Thượng Hiền và Khương Chi Chu đều lao đến, đoạt lấy con dao găm rồi kéo Lâm Mặc ra.
Sau khi kéo ra, Khương Chi Chu trực tiếp đấm một phát. Phong Thượng Hiền càng già càng dẻo, ông ta đá hắn một cước, khiến hắn ngã gục ra đất.
Mọi người lần lượt vây xem, Tiểu Ngải cũng vội vàng chạy tới.
Khương Chi Chu vứt dao găm, bước đến đỡ Giang Thanh Mộng.
Xung quanh lộn xộn, Giang Thanh Mộng không nghe được bọn họ đang nói gì, lồng ngực phập phồng, ánh mắt dần dần tối tăm, trời đất quay cuồng, cô chỉ nhớ rõ tiếng gầm của Lâm Mặc:"Tao muốn mày chết cùng tao!"
Cùng chết?
A.
Năm giác quan mất đi dần dần hồi phục, tiếng gọi quen thuộc truyền đến bên tai, là âm thanh thăm hỏi, cô ngả người vào vòng tay ấm áp phía sau lưng.
Giây tiếp theo, Giang Thanh Mộng thoát khỏi cái ôm của Khương Chi Chu, ngồi dậy, sắc mặt bình tĩnh như nước, thậm chí cất lên tiếng cười đầy quái dị.
Cô vùng vẫy đứng dậy, rũ bỏ sự hỗ trợ của mọi người, cúi xuống nhặt một viên đá, bước đến chỗ Lâm Mặc, quỳ xuống, dập mạnh vào mũi hắn, sau đó đập liên tục hai cái vào mặt hắn.
Người đàn ông trên mặt đất bị vệ sĩ áp chế, hai mắt đỏ hoe, máu mũi túa ra, vẫn không ngừng chửi tục:" Mày là loại đê tiện! Không chết tử tế được! Mày phải xuống địa ngục cùng tao!"
Giang Thanh Mộng thở hổn hển, lại hung hăng đập vào mặt hắn ta, trầm giọng cười nói:" Muốn cùng chết à? Tao sẽ gϊếŧ mày trước! Phế vật!" Không hề có dấu vết sợ hãi trong mắt cô, ngược lại còn mang theo tơ máu, cùng với biểu cảm có thể được xem như sự phấn khích điên cuồng.
Cô nhặt con dao găm trên mặt đất lên, nhìn vào ngực của Lâm Mặc, giơ lên cao, trong lúc định đâm xuống thì đã bị kéo lại thật chặt.
Khương Chi Chu nắm chặt cổ tay cô, nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô.
Nếu nhát đâm này rơi xuống, sẽ trở thành phòng vệ quá đáng.
Giang Thanh Mộng vùng vẫy muốn đẩy ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, liền há miệng, hung hăng cắn vào cổ Khương Chi Chu.
Cổ bị đau, Khương Chi Chu rít một tiếng, nhưng nàng không đẩy ra, càng ôm cô chặt hơn.
Lực cắn không mạnh, thậm chí không làm trầy da. Cả người Giang Thanh Mộng run lên, hàm răng cũng phát run, hoàn toàn không dùng lực.
Những người sững sờ trước tình cảnh này bây giờ mới hoàn hồn, tiến lên an ủi. Vệ sĩ vội vã lôi Lâm Mặc đi vì sợ lão bản điên cuồng của mình sẽ thực sự cầm dao xiên người đàn ông này.
Khương Chi Chu giống như xoa dịu một đứa trẻ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng người trong vòng tay mình:" Ngoan.....ổn cả rồi....ổn cả rồi........."
Hơi thở dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt Giang Thanh Mộng trở lại vài phần trong trẻo sáng ngời. Cô nhả ra, hôn nhẹ lên dấu răng trên cổ Khương Chi Chu, nói nhỏ bên tai nàng: "Chị không sao."
Sau đó, cô đẩy vòng tay Khương Chi Chu ra, đứng dậy, cúi đầu với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, làm phiền mọi người rồi, tôi không sao cả." Vẫn nhẹ nhàng và lễ phép như mọi khi, không hề lộ ra nửa điểm điên cuồng như vừa rồi.
Gặp phải những chuyện xui xẻo như thế này, việc mất kiểm soát cảm xúc là chuyện bình thường. Chỉ là những cô gái bình thường gặp phải chuyện này sẽ lao vào gào thét, hoặc khóc lóc, nhưng Giang Thanh Mộng chẳng những không khóc mà còn phát điên lên, cầm lấy dao muốn gϊếŧ người thì thật sự rất hiếm thấy.
Đoàn đội của Giang Thanh Mộng bắt đầu xử lý công việc kế tiếp một cách quy củ. Cần phong tỏa tin tức, giám sát dư luận xã hội, quản lý tốt mối quan hệ giữa giám sát dư luận và công tác quản lý—
Các nhân chứng tại hiện trường đã nhận được một số tiền lớn nhằm bịt miệng.
Khi cảnh sát được gọi đến và ghi chép xong thì đã gần sáng sớm.
Phong Thượng Hiền đã cho Giang Thanh Mộng nghỉ hai ngày, yêu cầu cô nghỉ ngơi thật tốt nhằm lấy lại tinh thần.
Giang Thanh Mộng nói rằng cho cô nghỉ phép một ngày là được, ngày còn lại dành cho Khương Chi Chu.
Sau khi trở về từ đồn cảnh sát, Giang Thanh Mộng không trở lại khách sạn. Cô nhốt mình trong xe RV, không muốn nhìn thấy ai.
Tiểu Ngải kéo Khương Chi Chu đến, đưa nàng lên xe của lão bản mình, sau đó tiếp tục xử lý công tác kế tiếp.
Người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn, với tư cách là trợ lý đặc biệt của Giang Thanh Mộng, đại đa số thời điểm, Tiểu Ngải đều hiểu rõ tâm lý của lão bản mình.
Cô Thẩm là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng lão bản, mang nàng đến để bầu bạn cùng cô cũng chẳng có gì sai.
Xe RV kéo rèm kín mít, không bật đèn, lộ ra một mảnh tối tăm.
Khương Chi Chu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới thích ứng. Sau đó, nàng mở mắt ra, dựa vào ký ức lần mò đến phòng khách trong xe RV.
Trong phòng khách, Giang Thanh Mộng ôm lấy đầu gối, ngồi trên sô pha, chăm chú xem TV. Phim hoạt hình quen thuộc 《 Pokemon》đang được phát sóng trên TV.
Tư thế ôm đầu gối của cô đột nhiên gợi cho Khương Chi Chu nhớ về cô bé 12 tuổi, mỏng manh và dễ vỡ.
Năm 12 tuổi, mẹ cô muốn lôi cô cùng chết.
Giang Thanh Mộng nhận thức được sự hiện diện của Khương Chi Chu. Cô dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào nàng vài giây, sau đó nói:" Nước chanh dây trong bếp, em tự rót đi."
Khương Chi Chu vào bếp rót hai ly, một cho mình và một cho Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng vừa tắm xong, cô mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, tùy ý buộc dây ở thắt lưng, mái tóc dài như thác nước xõa trên vai vẫn còn đọng lại bọt nước.
Khương Chi Chu nghiêng người nhìn cô, hỏi: "Máy sấy tóc ở đâu vậy?" Giọng nói rất nhỏ nhẹ, vì sợ nếu nói lớn có thể đánh gãy người nào đó.
Giang Thanh Mộng chỉ vào chiếc tủ ở góc phải: "Ngăn đầu tiên ở đằng kia."
Khương Chi Chu tìm một chiếc khăn, lau khô tóc cho cô trước, sau đó mới cầm lấy máy sấy giúp cô thổi tóc.
Máy sấy tóc phát ra âm thanh rất lớn, Giang Thanh