Khi còn trẻ, Khương Chi Chu có lòng tự trọng cao ngất, nàng không bao giờ nghĩ có ngày mình lại nguyện ý rửa tay nấu canh cho một người.
Ngồi vào bàn ăn, nàng nhìn Giang Thanh Mộng mải mê ăn mì, chợt nhận ra thứ mà bố mẹ nàng từng gọi là "hạnh phúc bình dị", sự yên tĩnh và giản dị hòa quyện với củi, gạo, dầu và muối.
Kiếp trước, nàng chia tay với Ôn Tuân, bố mẹ đều khuyên nàng đừng làm loạn, nên học cách thỏa hiệp một cách hợp lý.
Ôn Tuân là một người tình tốt trên thế gian, hiền lành, chu đáo và tận tâm. Khi nàng bận quay phim, hắn sẽ chạy đến chăm sóc bố mẹ nàng, mua đồ ăn và nấu nướng cho họ.
Thảo nào lúc đó bố mẹ nàng lại chọn đứng về phía hắn.
Nàng nhớ rõ vào đêm nọ, nàng hiếm lắm mới mua vé máy bay trở về cùng bố mẹ ăn tối, nhưng mẹ nàng luôn nhắc mãi bên tai:" Con còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện, nên khi về già cần có người đồng hành. Ôn Tuân là đứa nhỏ tốt. Sau này con sẽ hiểu, con không thể đóng phim hay làm minh tinh cả đời, nhưng nó có thể nuôi con cả đời, có thể nấu ăn cho con cả đời, giống như những gì bố con đã làm với mẹ vậy."
Khương Chi Chu nghe xong liền cười lạnh:" Con có tay có chân. Con không muốn trở thành một con chim hoàng yến do người khác nuôi dưỡng, nếu như mẹ thích anh ấy, thì cứ xem anh ấy như con của mẹ đi, coi như mẹ chưa từng sinh ra con."
Bố nàng hét lên "Đến giờ ăn rồi", sau đó đi ra khỏi bếp. Khi ông nghe nàng nói vậy, lập tức đen mặt, thấp giọng mắng nàng hai câu:" Không biết lớn nhỏ, tại sao con lại nói chuyện với mẹ như thế?"
Khương Chi Chu trực tiếp buông đũa đi ra ngoài, sau đó cả năm không về nhà, cũng không nghe điện thoại của bố mẹ, chỉ chuyển tiền cho bọn họ hàng tháng.
Khi còn trẻ, tính khí của nàng rất tệ, rõ ràng có thể giao tiếp một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng nàng nhất định phải thể hiện sự phản kháng theo những cách cực đoan nhất.
Nếu đổi thành hiện tại, nàng sẽ thỏa hiệp sao?
Không cần phải đóng phim, không cần phải chịu đựng bão táp mưa sa, giống như nhiều nữ diễn viên lấy chồng giàu có sau khi thành danh, lặng lẽ và nhàn nhã trở thành người vợ hào môn.
Không, vẫn sẽ không.
Nàng thích diễn xuất, nàng thích cảm giác được công chúng theo dõi, nàng sẽ không bao giờ trở thành con chim trong lồng, không ai có thể trói buộc nàng dưới danh nghĩa tình yêu, dù cho đó là người nhà hay người yêu đi chăng nữa.
Ăn mì xong, cả hai nằm xuống sô pha tiếp tục xem phim hoạt hình.
Trằn trọc cả một đêm, Khương Chi Chu vừa mệt vừa buồn ngủ, phim hoạt hình cũng không phải là thứ nàng hứng thú. Nàng vừa xem vừa lim dim, đầu gật gà gật gù, cuối cùng nghiêng đầu, tựa vào vai người bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Giang Thanh Mộng tắt âm TV, chỉ xem phụ đề.
Khi người trên vai đã ngủ say, cô ôm lấy nàng, dịch đầu nàng gối lên đùi mình.
Nằm ngủ thoải mái hơn nhiều so với ngồi ngủ. Khương Chi Chu cọ cọ đùi Giang Thanh Mộng, ngủ sâu hơn một chút.
Giang Thanh Mộng nhìn Pikachu trên màn hình TV, sau đó nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say trên đùi mình.
Căn phòng âm u, ánh sáng mờ ảo của màn hình TV phản chiếu đường nét khuôn mặt càng sâu hơn, ngay cả khí chất cũng lộ ra một chút thành thục.
Giang Thanh Mộng cầm lòng chẳng đặng vươn tay ra, vén tóc mai trên trán nàng, dùng đầu ngón tay chạm vào xương mày, mũi và đôi môi mỏng của nàng. Giây tiếp theo, cô ý thức được mình đang xem nàng trở thành người khác, liền nhanh chóng thu tay lại, nhìn vào màn hình TV.
Nàng nói, đừng xem nàng trở thành một ai khác, hãy thử nhận thức nàng một lần.
Được, như nàng mong muốn, cô sẽ cố gắng thử.
Liệu có thể thành công hay không, đó lại là chuyện khác.
Giang Thanh Mộng lại rũ mi mắt, nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn của nàng, duỗi tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc.
Ai bảo em lớn lên lại trông giống chị ấy như vậy? Còn muốn bắt chước chị ấy? Còn muốn thích chị?
Không thể trách chị được, là tự em tìm đến.
Ánh sáng và bóng tối của TV liên tục thay đổi, lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Khương Chi Chu, khiến nàng cau mày, có vẻ như bị quấy rầy.
Giang Thanh Mộng vươn tay trái ra, nhẹ nhàng phủ lên mắt nàng, ngăn cách ánh sáng.
Không âm thanh, không ánh sáng, nàng luôn có thể ngủ ngon.
Trong giấc ngủ mơ, Khương Chi Chu mơ hồ lẩm bẩm, lần mò nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, đẩy ra.
Giang Thanh Mộng hừ lạnh một tiếng trong lòng, đang định nói nàng không biết tốt xấu, liền nhìn thấy nàng nắm lấy tay mình đặt lên cổ —— trong tiềm thức, nàng vẫn muốn sưởi ấm đôi tay cô.
Trong xe có đủ hệ thống sưởi. Khương Chi Chu cởϊ áσ khoác sau khi lên xe, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nút trên cổ áo vừa mới cởi ra, cũng không cài lại, để lộ chiếc cổ thon dài và trắng nõn, xương quai xanh thẳng tắp, mộc mạc và gợi cảm.
Lòng bàn tay trái của nàng đầy ấm áp và tinh tế, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập thình thịch của động mạch cảnh.
Mười ngón tay nối với trái tim, hơi ấm giữa lòng bàn tay chạm đến tận đáy lòng.
Giang Thanh Mộng mím môi, dùng tay phải cầm điều khiển từ xa trên ghế sô pha, trực tiếp tắt TV.
Màn hình tối đi, tia sáng cuối cùng biến mất. Trong bóng đêm, không còn sót lại thứ gì để có thể chuyển hướng sự chú ý.
Sâu thẳm trong tâm trí cô, những ký ức như cơn ác mộng ập đến, không thể tránh khỏi.
Đã từng, có một người phụ nữ lôi kéo cô, gào thét đầy cuồng loạn, muốn cô chết cùng mình.
—— Là mẹ của cô, Giang Tĩnh San.
Giang Tĩnh San sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc. Trước đây, có vô số người giàu có nổi tiếng đổ xô theo đuổi nhưng bà lại đem lòng yêu người thanh niên hát rong trong quán bar, Tạ Hoài.
Tạ Hoài nghèo kiết xác, chỉ có gương mặt điển trai cực kỳ xuất sắc.
Sau khi kết hôn với Giang Tĩnh San, nhà họ Giang đã cho Tạ Hoài rất nhiều tiền để kiếm sống.
Tạ Hoài mang tiền đầu tư vào làng giải trí, mở một công ty truyền thông với chuyên môn tạo hình ảnh cho các nghệ sĩ trong ngành nhằm đảo ngược danh tiếng.
Ông ta là người có dã tâm rất lớn, dựa vào thế lực của nhà họ Giang, chỉ trong mấy năm đã hô mưa gọi gió trong ngành, vợ chồng ân ái hòa thuận.
Mãi cho đến sau này, một trưởng bối được kính trọng của nhà họ Giang đã tham gia vào các cuộc đấu tranh chính trị. Bố của Giang Tĩnh San không muốn lội trong vũng bùn, cả gia đình đều di cư sang nước ngoài.
Giang Tĩnh San không muốn rời đi, ở lại Trung Quốc với Tạ Hoài, và sinh một cho ông ta một người con gái.
Trưởng bối nhà họ Giang chọn sai bè phái, ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc. Từ đó, nhà họ Giang sa sút, những người có nguồn tài chính nhanh chóng di cư sang nước ngoài để tránh họa, những người con không nên thân còn lại đều nhờ Tạ Hoài nâng đỡ.
Kể từ đó, Tạ Hoài - người luôn dịu dàng ân cần trước mặt Giang Tĩnh San, dường như thay đổi thành một người khác. Ông ta hầu như không về nhà cả ngày, thỉnh thoảng còn châm chọc, mỉa mai Giang Tĩnh San mỗi khi trở về:
"Hôm nay anh họ của cô lại đến mượn tiền tôi, nói rằng ngày xưa bọn họ đem thiên kim cành vàng lá ngọc nhà họ Giang gả cho tên nhóc nghèo hèn như tôi, còn cho tôi ăn cơm nhão nhiều năm, hiện tại đã đến lúc tôi trả ơn cho bọn họ."
"Tại sao nhà họ Giang lại có nhiều sâu hút máu như vậy?"
"Đứa con gái mà cô sinh ra chẳng giống tôi chút nào. Có phải nó là con của thằng đàn ông hoang dâm nào không?"
Tạ Hoài oán giận nhà họ Giang, ông ta không dám lên tiếng bên ngoài. Khi về đến nhà, ông ta liền trút giận lên người Giang Tĩnh San.
Trong mắt một số đàn ông, phụ nữ và trẻ em là mục tiêu tốt nhất để trút giận.
Lúc đầu, Tạ Hoài oán giận thân thích của Giang Tĩnh San. Cuối cùng, ông ta phàn nàn về Giang Tĩnh San và đứa con; Ban đầu chỉ là lời nói lạnh nhạt, sau này lại phát triển đến động tay động chân.
Khi cô còn nhỏ, Giang Thanh Mộng thường đứng trước mặt Giang Tĩnh San, ăn bạt tai giúp bà. Nhưng sau đó cô phát hiện ra, Giang Tĩnh Sang không quan tâm đến việc đánh đập và mắng mỏ này.
Trong mắt bà chỉ có Tạ Hoài, cho dù hắn có đánh đập, sỉ nhục bà, nhưng chỉ cần sau đó ông ta giả vờ xoa dịu và rửa sạch vết thương cho bà, bà vẫn sẽ yêu ông ta như thường.
Tình yêu bệnh hoạn, hoàn toàn không hề yêu quý bản thân mình.
Bà thậm chí không cho phép Tạ Hoài yêu con của mình. Một khi Tạ Hoài tỏ ra dịu dàng với Giang Thanh Mộng, dù chỉ là sự âu yếm của bố dành cho con gái, bà cũng sẽ bộc lộ bộ mặt điên cuồng của mình ra. Bà sẽ cố tình tìm ra lỗi, nhốt Giang Thanh Mộng vào phòng dương cầm, không cho ăn uống, không cho quấy khóc, cứ nhốt cô vào phòng chơi đàn hết lần này đến lần khác, chơi cho đến khi nào bà vừa lòng mới thôi.
Tình yêu đó không được phép có dấu vết của sự phản bội.
Lần đầu Tạ Hoài nɠɵạı ŧìиɦ, Giang Tĩnh San dùng dao đâm vào đùi ông ta.
Lần thứ hai Tạ Hoài nɠɵạı ŧìиɦ, Giang Tĩnh San cầm dao đâm vào ngực ông ta.
Lần thứ ba Tạ Hoài nɠɵạı ŧìиɦ,