Ngày hôm sau, tại bữa tiệc.
Trong sảnh tiệc lộng lẫy, tiếng đàn violin êm đềm lả lướt, nam nữ trang điểm tao nhã, phong thái đứng đắn.
Dù chuyện riêng tư có kinh tởm đến mức nào, thì mọi người cũng mang gương mặt tươi cười chào đón nhau, luôn trang nhã, tươm tất và tiết chế.
Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng đều mặc váy đen. Người trước mang vẻ đẹp lạnh lùng, người sau lại tao nhã khiến người khác không thể rời mắt.
Khi đi về phía một người đàn ông mặc vest và mang giày da, Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng nhắc nhở Khương Chi Chu:" "Giám đốc tuyên truyền của Hoa Mỹ, Triệu Đông." Vừa nói xong, cô đã cong khóe môi lên, chủ động vươn tay ra bắt lấy tay hắn:" Anh Triệu."
"Thanh Mộng, lâu rồi không gặp, em ngày càng đẹp hơn đấy."
Hai người nói với nhau vài lời xã giao, sau đó Giang Thanh Mộng giới thiệu Khương Chi Chu với hắn.
Triệu Đông lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự bắt tay với nàng, còn nói thêm vài câu qua loa lấy lệ.
Tuy Khương Chi Chu bày ra vẻ khiêm tốn và lịch sự của người mới vào ngành, nhưng lại đang chửi thầm trong lòng: Làm màu, năm đó lúc cầu xin tôi đóng phim, ông cũng không có thái độ như vậy.
Liên tục giới thiệu nàng cho nhiều người, Giang Thanh Mộng cầm ly rượu, nhấp một ngụm rượu vang. Cô lập tức ngước mắt lên rồi chợt nở nụ cười, trong nụ cười có vài phần chân thành.
Khương Chi Chu nhìn theo tầm mắt của cô và nhìn thấy một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Giang Thanh Mộng thủ thỉ bên tai nàng, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại:" Kim bài người đại diện, Tô Quả, là người đại diện của Chi Chu, em có muốn làm quen không?"
Khương Chi Chu cong cong khóe môi:" Muốn, nếu ở bên cô ấy, từ nay về sau em sẽ có tương lai tươi sáng hơn, tại sao em lại không muốn?"
Giang Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng, kéo nàng tiến về phía trước.
"Chị Tô Quả."
Tô Quả xoay người lại, cười nói:" Thanh Mộng, em cũng ở đây à."
Thay vì bắt tay như những người khác, Giang Thanh Mộng và Tô Quả đã ôm nhau.
Hệt như gặp lại bạn cũ sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau.
Khương Chi Chu tự hỏi: Tại sao hai người này lại biết nhau?
Giang Thanh Mộng giới thiệu: "Chị Tô Quả, đây là sư muội của em, Thẩm Tinh Hà."
Tầm mắt Tô Quả nhìn về phía Khương Chi Chu, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Khương Chi Chu chủ động đưa tay ra: "Chị Tô Quả, chào chị."
"Chào em..." Tô Quả do dự một lúc rồi bắt tay với nàng.
Khương Chi Chu cười và hỏi: "Rất giống đúng không?"
Tô Quả nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ mỉm cười, hào phóng thừa nhận:" Tuy nói điều này có chút thất lễ, nhưng cô Thẩm và Chi Chu nhà chúng tôi quả thực có phần giống nhau, nhưng cô Thẩm trẻ hơn, xinh đẹp, năng động, mỗi người đều có điểm riêng."
Ý của chị là chê em già sao?
Khương Chi Chu rủa thầm trong lòng, ngoài mặt nàng lễ phép cảm tạ, nhân tiện tự khoe khoang bản thân mình:" Em không dám so sánh với chị Chi Chu, chị ấy là thần tượng của em và là niềm tự hào của ngành điện ảnh ..."
Giang Thanh Mộng lặng lẽ nghe hai người họ hỗ trợ nhau làm ăn. Tô Quả gọi phục vụ và đưa cho các nàng vài ly rượu đỏ.
Cả ba tìm một góc yên tĩnh và ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
Tô Quả dường như rất có hứng thú với Khương Chi Chu, cô ấy đưa cho nàng một tấm danh thiếp khi nói chuyện.
Sau mười năm hợp tác đã khiến họ trở nên ăn ý hơn, Khương Chi Chu chỉ cần chớp mắt một cái liền biết Tô Quả thích nàng.
Giống như một doanh nhân nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật có giá trị thương mại.
Khương Chi Chu không thể không dội gáo nước lạnh vào cô ấy: "Em có hợp đồng môi giới 10 năm với Tinh Nguyên."
Không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy. Tô Quả sửng sốt một chút, sau đó nâng ly lên rồi mỉm cười: "Tôi cầu chúc cho cô Thẩm đây có một tương lai xán lạn."
Hàm ý rất rõ ràng.
Tô Quả là một con cáo không bao giờ làm ăn thua lỗ, cô ấy có tính toán rất tốt.
Đề tài được kéo ra, Khương Chi Chu bắt đầu hỏi về việc Tô Quả và Giang Thanh Mộng quen biết nhau như thế nào.
Tô Quả nói: "Năm ngoái, Chi Chu nhà tôi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Thanh Mộng đã giúp tôi trù tính rất nhiều việc, nếu không tôi sẽ không thể nào xử lý hết mọi việc một mình được."
Giang Thanh Mộng hỏi: "Đêm nay chị Hách Mộng có đến không ạ?"
Hách Mộng là trợ lý cũ của Khương Chi Chu.
Tô Quả nói: "Không có, hiện tại cô ấy đang làm việc cho người mới rồi."
Người chết như đèn tắt, Khương Chi Chu đã ra đi nhưng vẫn còn muôn ngàn nghệ sĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Không có gì sai khi đối tác cũ trở lại cuộc sống bình thường.
Khương Chi Chu muốn cụng ly cùng cô ấy, nhưng chợt nhớ ra dạ dày Tô Quả không được tốt, cô ấy ăn uống thất thường quanh năm và bị bệnh dạ dày.
Nàng muốn hỏi xem dạo này cô ấy thế nào và liệu cô ấy có thường xuyên đau dạ dạy không, nhưng nàng không thể, thân phận này không có tư cách để hỏi.
"Chị Tô Quả, dạ dày của chị không được tốt, chị uống ít rượu thôi." Giang Thanh Mộng đưa cho cô ấy một đĩa đồ ăn nhẹ.
Tựa như tâm linh tương thông, Khương Chi Chu nhìn Giang Thanh Mộng.
Tô Quả cười nói: "Vẫn là Thanh Mộng của chị quan tâm đến chị nhất."
Khương Chi Chu liếc Tô Quả một cái, vứt hết sự thương tiếc và đau lòng vừa rồi đi.
Cái gì mà của chị? Là của em.
Giang Thanh Mộng cũng đưa một đĩa đồ ăn nhẹ cho Khương Chi Chu: "Đừng uống rượu khi bụng đói."
Khương Chi Chu khẽ mỉm cười, cầm lấy món tráng miệng rồi ăn từng miếng nhỏ.
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Khương Chi Chu đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường về, nàng gặp Đỗ Hành.
Đỗ Hành được Triệu Đông của Hoa Mỹ đưa đến.
Hiếm khi gặp gỡ những người quen cùng thế hệ, Đỗ Hành nhiệt tình chào hỏi Khương Chi Chu. Theo phép lịch sự, Khương Chi Chu dừng bước đáp lại, Đỗ Hành liền kéo nàng hàn huyên thêm vài câu.
Cách đó không xa, tầm mắt Giang Thanh Mộng rơi vào bọn họ. Cô nhẹ nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
Tô Quả nhìn cô rồi lại nhìn Khương Chi Chu ở cách đó không xa, cười như hồ ly:" Thanh Mộng, trước đây chị cho rằng em có ý với Chi Chu nhà chị. Hiện tại xem ra không phải như vậy rồi."
Tiểu minh tinh "Thẩm Tinh Hà" mới là người cô quan tâm.
Giang Thanh Mộng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, không phủ nhận lời nói của Tô Quả.
Tô Quả nhẹ giọng nói: " Em gọi chị một tiếng 'chị', chị phải nhắc nhờ em. Trong ngành nghề của chúng ta, lén lút chơi như thế nào cũng được, không quan trọng là nam hay nữ, nhưng nếu sự thật bị phanh phui, tương lai của cả hai sẽ bị hủy hoại. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, em phải cẩn thận."
Giang Thanh Mộng nói khẽ: "Cảm ơn chị Tô Quả, em sẽ cẩn thận."
Tô Quả mỉm cười, đổi chủ đề và hỏi: "Em đều giữ tất cả bất động sản đứng tên em ấy à?"
Sau khi bố mẹ qua đời, Khương Chi Chu đã lập di chúc vì sợ một ngày nào đó sẽ có chuyện xảy ra. Một phần ba số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của nàng được tặng cho Quỹ Điện ảnh và Truyền hình để hỗ trợ các đạo diễn và nhà biên kịch trẻ.