Tháng hai, không khí ấm dần lên, nhưng gió đêm vẫn lạnh đến thấu xương.
Khương Chi Chu đứng ở phía dưới khu nhà cao cấp, nhìn những tòa nhà quen thuộc, ôm cánh tay, dùng ngón chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Nàng cũng sở hữu một bất động sản ở đây, nơi những người nổi tiếng và giàu có sinh sống, tính an toàn rất cao. Nhưng nàng thích ở trong biệt thự của riêng mình và chỉ thỉnh thoảng đến đây, vì vậy nàng không hề biết Giang Thanh Mộng cũng mua nhà trong tiểu khu này.
Những năm qua, không biết cả hai có gặp thoáng qua nhau khi lái xe ngang qua không?
Nếu không tái sinh, có lẽ cả hai đã bỏ lỡ nhau.
Ngẫm lại thật tiếc nuối. Không, nó không chỉ là sự tiếc nuối, mà còn đan xen với hối hận.
Nàng hận mình vì đã quên cô, nàng hối hận vì đã bỏ lỡ một báu vật.
Khương Chi Chu đứng đây cùng trăm mối ngổn ngang. Phía bên kia, Giang Thanh Mộng đã nói chuyện với Tiểu Ngải xong, xoay người bước đến bên nàng.
Giang Thanh Mộng nhìn thấy Khương Chi Chu xoa xoa cánh tay, cô sợ nàng lạnh nên cởϊ áσ khoác của mình ra và khoác lên người nàng.
Hai người chỉ mặc váy dạ hội, Tiểu Ngải cũng chỉ chuẩn bị một chiếc áo khoác cho lão bản tránh gió. Nhìn thấy lão bản mình đưa áo khoác cho Khương Chi Chu, cô ấy không khỏi đau lòng: Cái đồ hồng nhan họa thủy này, lỡ như đông lạnh lão bản tôi thì làm sao bây giờ?
Cô ấy không thể nói những lời này, chỉ có thể hô lớn: " Lão bản, hai người mau lên nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm, đừng để bị đông lạnh."
Giang Thanh Mộng vẫy tay với cô ấy: "Khi nào em về đến nhà, nhớ nhắn tin báo bình an cho tôi." Sau đó, cô kéo Khương Chi Chu vào thang máy.
Khương Chi Chu muốn nói nàng không lạnh, nhưng thấy Giang Thanh Mộng không có ý định nghe lời mình, nàng đành phải im lặng.
Giang Thanh Mộng ấn thang máy đến tầng cao nhất.
Hai người đứng một trước một sau. Giang Thanh Mộng đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào túi áo khoác của Khương Chi Chu.
Bao ngón tay còn nằm trong túi!
Khương Chi Chu nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy? Chị quên gì trong túi à?" Nói xong, nàng định đưa tay vào để lấy ra.
Giang Thanh Mộng vội vàng nắm lấy tay nàng, ngăn động tác của nàng lại, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: "Tay em lạnh quá, chị muốn sưởi ấm cho em một chút."
Khương Chi Chu cười nhẹ, không nghi ngờ gì. Nàng nắm lấy hai tay cô, siết chặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Khương Chi Chu buông tay, chỉ nắm lấy tay cô bước ra thang máy.
Bước ra khỏi thang máy, Giang Thanh Mộng thò tay vào túi áo khoác của Khương Chi Chu, nhanh chóng chộp lấy đồ rồi nhét vào túi xách của mình.
Khương Chi Chu cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn cô:" Trong túi có gì vậy?"
Ánh mắt Giang Thanh Mộng có chút né tránh, cô mở cửa và nói:" Tiểu Ngải đưa kẹo cao su."
Khương Chi Chu nói: " Vậy chị cho em một ít đi, em muốn ăn."
Giang Thanh Mông từ chối không chút do dự: "Không được."
Trước đây, bất cứ thứ gì Khương Chi Chu muốn, cô đều sẽ đồng ý. Nhưng đêm nay cô thậm chí còn không cho nàng một viên kẹo cao su.
Khương Chi Chu nhẹ nhàng nhéo mũi Giang Thanh Mộng, nói đùa: "Chị trở thành quỷ ích kỷ từ khi nào vậy?"
Giang Thanh Mộng nắm lấy tay nàng, ánh mắt đảo qua ngón tay mảnh khảnh của nàng, đột nhiên đỏ mặt một cách kỳ lạ.
Cô vội hất tay nàng ra, cúi người đưa cho nàng một đôi dép lê: "Buổi tối không được ăn đường, rất dễ bị sâu răng."
"Đó là kẹo cao su." Khương Chi Chu nhìn nhìn tay mình, nàng sơn móng tay màu rượu đỏ.
Giang Thanh Mộng: "..."
Đó không phải kẹo cao su ...
Khương Chi Chu hỏi: "Chị không thích màu sơn móng tay của em à?"
Thường thì khi đóng phim, nàng chỉ có thể sơn màu nude, nhưng khi đóng những cảnh hắc hóa thì phải sơn màu đen. Đêm nay, nàng đã chọn màu rượu đỏ lộng lẫy cho bữa tiệc này.
"Không phải không thích." Giang Thanh Mộng siết chặt túi xách rồi dẫn nàng vào phòng khách.
Người này không chỉ sơn móng tay mà còn để cả móng tay.
Nhìn qua, rất thẳng.
"Có nước tẩy sơn móng tay không?" Khương Chi Chu hỏi: "Chiều mai em phải sơn móng tay màu đen để quay phim, em sẽ tẩy cái này trước."
Giang Thanh Mộng gật đầu:" Có, để chị đi lấy."
"Này, chờ đã." Khương Chi Chu ngăn cô lại, "Nhân tiện có đồ cắt móng tay không? Em muốn cắt móng tay."
Giang Thanh Mộng nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời:" Em...cắt móng tay làm gì?"
Khương Chi Chu giải thích: "Diễn cảnh võ thuật, để móng tay dài rất có thể làm người khác bị thương."
"À." Hóa ra là vì quay phim, không phải vì nguyên nhân khác. Giang Thanh Mộng thu hồi tầm mắt, mím môi nói:" Có chứ, để chị đi lấy, em đợi chị một chút."
Người này thực sự rất thẳng.
Giang Thanh Mộng đi tắm trước, lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Khương Chi Chu đang đứng trên ban công, nhìn về phía tầng lầu đối diện.
Tấm lưng mảnh mai chìm trong đêm đen, trông có chút tịch liêu.
Giang Thanh Mộng lau tóc, bước đến sau lưng nàng, nói: " Tòa đối diện có một nhân vật lớn, em biết là ai không?"
Khương Chi Chu lắc đầu: "Không biết, là nhân vật lớn nào thế?"
Thực ra đó là nàng.
Giang Thanh Mộng nghiêng đầu mỉm cười: "Em đoán xem?"
Sắc mặt Khương Chi Chu khá tự nhiên:" Em đoán không ra."
Nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của nàng, Giang Thanh Mộng đột nhiên mất hứng nói đùa, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:" Nếu đoán không được thì đừng đoán, em đi tắm đi."
Nói xong, cô mặc kệ nàng, quay về phòng để sấy tóc.
Đây là ... nàng nói sai chuyện gì sao?
Dạo gần đây tính tình của cô rất thất thường, khiến nàng khó nắm bắt được.
Nàng tính tính một chút, chẳng lẽ cô đến kỳ sinh lý à?
Đủ loại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể cười cười rồi để gió cuốn đi.
Khương Chi Chu bước vào phòng tắm.
Trước tiên nàng nên tắm rửa để bình tĩnh lại, sau đó ra ngoài dỗ dành cô.
Khi Khương Chi Chu bước ra sau khi tắm và sấy tóc, Giang Thanh Mộng đang ngồi trên ghế sô pha để xem phim.
Một bộ phim hài kinh điển.
Nàng đã từng xem qua.
Giang Thanh Mộng ôm gấu bông Pikachu trên tay. Thấy nàng bước ra, cô mỉm cười vẫy tay: "Lại đây."
Chắc là cô không giận.
Quả nhiên sắp đến kỳ kinh nguyệt, tâm trạng cứ như tàu lượn siêu tốc, thăng thăng trầm trầm.
Khương Chi Chu bước đến, ngồi bên cạnh Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng mang gấu bông nhét vào lòng nàng:" Cho em ôm này."
Khương Chi Chu cúi đầu cười, ngoắc ngoắc đuôi Pikachu.
Trong phòng đã tắt đèn, hai người yên lặng ngồi trên sô pha xem phim, khi xem đến đoạn hài hước thì nhìn nhau cười theo bản năng. Tuy không nói gì nhưng vẫn hiểu được ý nghĩ trong mắt nhau.
Bầu không khí ấm áp khiến Khương Chi Chu cởi bỏ hết phòng bị, lòng nàng trở nên mềm nhũn.
Cuối phim, Giang Thanh Mộng bất ngờ hỏi: " Trước đây em chưa từng thích con gái à?"
Khương Chi Chu đưa mắt nhìn Giang Thanh Mộng, nhẹ nhàng nói: "Không có, chị là người đầu tiên."
Giang Thanh Mộng cười nhẹ: "Vậy thì ắt hẳn có rất nhiều cô gái thích em."
Quả thực là rất nhiều.
Khương Chi Chu không phủ nhận, ngược lại còn gật đầu.
Giang Thanh Mộng tiếp tục nói: " Trước kia em luôn thích đàn ông."
Nàng không thể phủ nhận điểm này.
Khương Chi Chu ừ một tiếng, rũ mắt im lặng một chút rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:" Em không thể thay đổi quá khứ của bản thân, nhưng Thanh Mộng, chị không thể dùng quá khứ để phủ nhận em của hiện tại."
"Chị không phủ nhận." Giang Thanh Mộng thấp giọng đáp: " Trước kia có người từng nói với chị, chúng ta sinh ra để làm người, thích ai thì cứ thích, đồng tính cũng được, dị tính cũng được..."
Khương Chi Chu cúi đầu không nói gì.
Đây là những lời nàng đã nói với Giang Thanh Mộng khi nàng 19 tuổi.
Giang Thanh Mộng vẫn chưa nói hoàn chỉnh, nửa câu sau là:" Chỉ cần không liên quan gì đến chị là được."
Đã từng ghê tởm như thế, hiện tại lại đang khổ sở vì tình yêu.
Chuyện này có thể xem như là nghiệp quật không?
Khương Chi Chu khẽ cười nhạo bản thân, mang theo đầy vẻ ẩn ý tự giễu: " Thanh Mộng, chị còn muốn hỏi em chuyện gì nữa?"
Chỉ cần hỏi hết một lần là tốt rồi, tại sao lúc nào cũng muốn tra tấn nàng?
Giang Thanh Mộng nhìn nàng: "Không có gì, chị chỉ tò mò, tại sao em lại đột nhiên thích chị?"
Tại sao lại thích? Thích ở điểm nào? Thích đến mức nào?
Cô luôn hỏi cùng một loại câu hỏi, lặp đi lặp lại.
Phía sau những câu hỏi này là sự thiếu cảm giác an toàn đến tột cùng.
Cô không tin vào việc thích không có lý do, cô lo lắng rằng sự yêu thích này chỉ là bốc đồng và ngắn ngủi.
Khương Chi Chu nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt của cô mang theo vẻ dò xét và bình tĩnh, đây không phải ánh mắt khi nhìn người yêu của mình, mà giống như đang nhìn vào tù nhân.
Thật buồn khi bị người mình yêu nhìn bằng ánh mắt như thế này.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng và tuyệt vọng, Khương Chi Chu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:" Chỉ vì em từng thích người khác giới nên từ nay về sau, lúc nào chị cũng sẽ nghi ngờ tình cảm của em có đúng không?"
"Chị không nói như vậy."
"Nhưng chị có ý đó đúng không?"
Lời nói này mang theo vài phần tức giận.
Cuối cùng thì em ấy đã bắt đầu oán trách rồi?
Giang Thanh Mộng khẽ cười lạnh: "Em không cần nói bóng nói gió, nếu em không muốn trả lời, chị cũng không muốn nghe nữa, ngủ đi." Nói xong, cô đứng dậy, định đi vào phòng ngủ.
Khương Chi Chu không đi theo cô, nàng ôm cánh tay, ngồi trên sô pha.
Giang Thanh Mộng dừng bước, xoay người, nhẹ nhàng nói: "Đừng bướng nữa, đi ngủ."
Những ngày qua cả hai đều ngủ cùng giường và ôm lấy nhau.
Khương Chi Chu nhìn cô, có phần lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự:" Em muốn ngủ trên sô pha, cho hỏi chị có dư chăn không?"
Nàng dùng từ 'cho hỏi'.
"Em—" Sắc mặt Giang Thanh Mộng thay đổi. Cô muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị sự thờ ơ trong mắt nàng đẩy lùi, vì vậy cô chỉ có thể thỏa hiệp:" Có phòng dành cho khách, em vào đấy ngủ đi."
Khương Chi Chu cười nhẹ: "Không cần phiền như vậy, em và chị có quan hệ gì? Em là gì của chị?"
Sự lạnh nhạt của nàng quá đỗi chân thật. Sắc mặt Giang Thanh Mộng lập tức tái nhợt, cả người rét run, giống như rơi vào hầm băng.
Cô lùi lại một bước: " Vậy chị cho em phòng ngủ chính, chị sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."
Khương Chi Chu lạnh lùng nói:" Không cần, em muốn ngủ ở sô pha."
Giang Thanh Mộng cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng: "Được ... chị ... chị sẽ đi lấy, em đợi chị một chút."
Giang Thanh Mộng lấy chăn bông ra, Khương Chi Chu gật đầu, lịch sự nói cảm ơn.
Giang Thanh Mộng trả lời một cách thờ ơ: "Không cần cảm ơn."
Nhưng dường như trong lòng cô đang bị hàng ngàn mũi kim nhỏ đâm vào, đau đến vỡ nát, khiến cả đáy lòng đều nhói đau.
Cô không muốn nhìn Khương Chi Chu nữa.
Khương Chi Chu nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Giang Thanh Mộng đặt chăn bông xuống, xoay người rời đi.
Cô không thể ở lại lâu hơn nữa, cô sẽ khóc trước mặt người này.
Hệt như trốn chạy, cô vội vã bước đến phòng ngủ, vặn tay nắm cửa ra.
"Thanh Mộng." Khương Chi Chu ngăn cô lại, giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai:" Chị có biết cách làm hiện tại của chị tổn thương người khác đến mức nào không? Nếu em không làm như vậy, có phải chị sẽ sử dụng cách thức bạo lực lạnh với em không?"
Giang Thanh Mộng đưa lưng về phía nàng, bờ vai khẽ run.
Khương Chi Chu bước từng bước đến gần, từng bước ép hỏi:" Chị