Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết người kia sao lại ở trước mặt đại tiểu thư, sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt trên người cô ấy.
Nàng còn trên đùa em gái: "Qua đây, gái yêu."
Ngày thường có thể do áp lực quá lớn hoặc do thiết lập tính cách của một bác sĩ tâm lý mà Mục Hiểu Hiểu nhìn có phần già dặn hơn so với bạn cùng trang lứa.
Nhưng hôm nay nàng biếng nhác nằm dài trên sofa, ngón tay nhỏ xinh nghịch mấy lọng tóc, ánh mắt yêu kiều, bờ môi đỏ mọng cám dỗ.
Cũng may người ngồi đối diện là Thu Thu người cùng nàng lớn lên bao năm nay, nếu là người khác chắc đã lập tức mất khống chế rồi.
Tần Di nhìn chằm chú Mục Hiểu Hiểu, trong một khoảng khắc ngắn ngủi cô đã thực sự bị mất khống chế.
Nếu Mục Hiểu Hiểu là một khối ngọc, ánh mắt này đã có thể chạm khắc trên đó không biết bao nhiêu lần, lưu luyến không cách nào rời đi.
Mục Hiểu Hiểu phát hiện cái nhìn của đại tiểu thư, nàng nghiêng đầu nhìn Tần Di trêu chọc: "Đại tiểu thư, tôi đẹp không?"
Nàng trêu đùa rất tự nhiên, với em gái thế nào, với đại tiểu thư cũng thế bởi trong lòng nàng đã nhận định cô như chị gái của mình.
Đại tiểu thư phản ứng rất trực tiếp, cô quay đâu đi, khuôn mặt nóng bừng.
Cô luôn là một người tương đối lạnh nhạt, có khả năng kiểm soát bản thân rất mạnh.
Bằng không thì Tần Sương bao lần đến đây, nghĩ đủ mọi cách muốn Tần Di nói với cô ấy một câu thôi mà đều không thành.
Nhưng khi đối mặt với Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư rốt cuộc cũng trải qua tư vị "mất khống chế" rồi.
Loại cảm giác này thực sự không tốt một chút nào, giống như cái bẫy do chính cô tự tạo ra, bên trong đong đầy chua xót, ngọt ngào, mê hoặc, khổ sở.
Ai phải rơi vào cạm bẫy đó mới hiểu được.
Trái tim đập thình thịch, đừng nói là cố gắng thoát ra, cô dù biết rõ đây là cạm bẫy nhưng vẫn tình nguyện nhảy vào.
Có thể trong cái nhìn của nhiều người, cô và Mục Hiểu Hiểu chính là hai kẻ không cùng một thế giới.
Cô vừa sinh ra đã nhận được vô số yêu thương chiều chuộng, sau này dù nhiều lần bị lừa dối nhưng cuộc sống vẫn sung túc như trước, chưa từng phải vì miếng cơm manh áo mà vất vả bôn ba.
Ngược lại Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã bị bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện, chịu đủ các loại khổ sở vất vả, đã sớm nhìn thấu thế gian này, trái tim thậm chí còn chất chứa nhiều nỗi đau hơn đại tiểu thư, vốn phải là tuổi trẻ rực rỡ nhưng nàng sớm đã có rất nhiều gánh nặng phải mang trên lưng.
Bọn họ không giống nhau.
Có lẽ ông trời luôn vô tình đùa giỡn người ta như vậy.
Mặc dù Tần Di chẳng có bạn bè gì nhưng lăn lộn trong cái phường nhuộm showbiz nhiều năm, cô đã sớm nhìn thấu thứ tình yêu làm cho con người ta nên mê đắm,vui sướng, hạnh phúc nhưng cũng đau khổ tột cùng.
Cô biết trong tình yêu ai rung động trước là kẻ đó thua.
Và cuộc chiến này, Mục Hiểu Hiểu đã nắm chắc phần thắng.
"Em tới rồi, em tới rồi đây."
Thu Thu không khách khí chút nào như hổ đói vồ lấy Mục Hiểu Hiểu, sức lực rất lớn, Mục Hiểu Hiểu cười đưa tay đỡ lấy eo cô ấy, sợ cô ấy ngã.
Thu Thu rúc trong lòng nàng, tiếng cười lanh lảnh, đại tiểu thư không muốn nhìn nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc qua.
Có phải sau khi rung động mọi thứ đều thay đổi?
Tần Di còn nhớ ấn tượng đầu tiên về Mục Hiểu Hiểu, lúc đó nàng đứng ở cửa như một đứa ngốc nhìn cô ánh mắt chứa đầy tò mò và đánh giá.
May là Mục Hiểu Hiểu tương đối xinh đẹp, nếu không sao có thế vào Tần gia? Cô là nghệ sĩ nổi tiếng, năm đó còn là người thừa kế của Nam Dương, những kẻ xuất hiện bên cô không phải quyến rũ diễm lệ thì cũng là trang nhã thanh tú, nhiều đến nỗi bản thân cô đối với ngoại hình của người khác sớm đã chẳng còn xao động.
Nhưng hôm nay...
Cô cảm thấy nụ cười của Mục Hiểu Hiểu sao lại rạng rỡ như vậy? Cô lần đầu tiên phát hiện lúc nàng cười còn có má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt cô tràn ngập yêu chiều...
Đại tiểu thư mấp máy môi, cô không muốn nhưng không thể không thừa nhận bản thân muốn đưa tay kéo Thu Thu ra sau đó ôm Mục Hiểu Hiểu vào lòng.
Tần Di:...
Sao cô lại muốn làm vậy?
Cô có phải bị bệnh rồi không?
Mục Hiểu Hiểu vừa ôm Thu Thu vừa xoa đầu cô ấy.
Tảng đá trong lòng nàng được đặt xuống, hai mắt lấp lánh ý cười thoải mái.
Đối với em gái, nàng luôn vô cùng nhẫn lại và tỉ mỉ.
Mục Hiểu Hiểu không bao giờ quên được lúc Thu Thu mới được nhặt về, nàng rúc sau lưng bà nội nhìn đứa trẻ đôi môi tím tái nằm trong cái bọc đỏ.
Cô ấy nhỏ như vậy, xấu như vậy, mềm như vậy, mặt thì nhăn nheo.
Mục Hiểu Hiểu nhớ khi đó ở quê còn thường xuyên có chó hoang đi lang thang.
Lúc còn bé, nàng không biết cô ấy bởi vì bị bệnh tim nên mới bị vứt bỏ lại cứ tưởng là do dáng dấp quá xấu nên mới bị như vậy.
Thu Thu ngày một lớn hơn, Mục Hiểu Hiểu cũng ngày một lo sầu.
Khi ấy nàng mới 12, 13 tuổi nhưng sau khi xem được một chương trình TV của Hàn Quốc đã quyết định sau này lớn lên phải nỗ lực kiếm tiền tích góp đưa Thu Thu đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Trời thật biết trêu người.
Tất cả tiền mà nàng tích góp lại không dùng để phẫu thuật thẩm mỹ mà để chữa bệnh tim.
Đừng nhìn Mục Hiểu Hiểu đối xử với bản thân keo kiệt như vậy nhưng đối với em gái vô cùng tốt, chỉ cần để cô ấy được khỏe mạnh thì dù bắt nàng đi bán máu cũng được.
Mục Hiểu Hiểu cũng không phải kiểu người ăn nói tùy tiện, nàng luôn nói sống theo chủ nghĩa độc thân, đây cũng là quyết định đã suy nghĩ kĩ càng.
Nàng năm nay 20, là cô gái đương cái tuổi đẹp nhất.
Nếu không phải có nhiều gánh nặng, ai mà không muốn có một tình yêu đẹp đẽ chứ?
Đại tiểu thư nhìn hai chị em một hồi rồi đẩy xe lăn lên lầu.
Mục Hiểu Hiểu trong lòng tràn đầy cảm kích với đại tiểu thư, vỗ Thu Thu một cái:"Đi, vào bếp nấu cơm với chị."
Nàng không biết làm thế nào để báo đáp đại tiểu thư.
Có muốn làm em gái người ta, người ta cũng không vừa ý.
Còn cái khác thì...Đại tiểu thư muốn tiền có tiền, phẩy tay một cái có biết bao người sẵn lòng vì cô mà dốc sức, đâu đến lượt nàng?
Nàng cũng chỉ có thể giúp cô nấu cơm, ở bên bầu bạn với cô nhiều hơn.
Nghĩ tới đây Mục Hiểu Hiểu có chút than thở, nàng trước giờ luôn là chỗ dựa của em gái, mẹ và bà nội, không hiểu sao khi ở bên đại tiểu thư luôn là nàng dựa dẫm vào cô, khiến nàng muốn báo đáp cũng không biết nên làm cái gì.
Đại tiểu thư là kiểu người không thiếu cái gì, nàng biết bắt đầu từ đâu đây? ***
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết trong lúc nàng đang suy nghĩ không biết nên báo đáp đại tiểu thư thế nào chỉ có thể làm nhiều thêm vài món ngon thì đại tiểu thư cũng không có nhàn rỗi, cô nhanh chóng bắt đầu hành động.
Tần Di từ bé đến giờ không phải tranh đoạt cái gì, chỉ cần là thứ cô muốn tự khắc sẽ có được.
Nhưng Mục Hiểu Hiểu chính là một ngoại lệ.
Cô muốn nàng.
Khát vọng có được nàng.
Tần Di vốn từng tưởng rằng cả đời mình cứ trôi qua bình thản như vậy.
Cứ một lần một lần bị lừa dối đã sớm làm ánh sáng trong lòng nàng tắt lụi nhưng hôm nay trong lòng nàng như có một đốm sáng đang bừng lên, nó dù chỉ mới le lói nhưng đã làm sống dậy sinh khí bừng bừng.
Cô không có người nhà, không có bạn bè, không có người nào để bày tỏ, bao nỗi ưu tư chỉ có thể giữ lại cho riêng mình.
Lấy một tờ giấy, đại tiểu thư đeo cặp kính màu vàng đã rất lâu không động đến lên, nàng vặn nắp bút, ánh mắt nghiêm túc, viết một bản phân tích.
Mục Hiểu Hiểu.
Bàn tay lướt nhanh trên giấy, nét chữ rồng bay phượng múa hiện ra, tưởng chừng như đại tiểu thư của ngày trước đã trở lại.
Sở thích---Ăn uống, nhảy múa hát hò.
Thích---Tiền, rất nhiều tiền.
Để ý---Tình thân, mẹ viện trưởng, bà nội, Thu Thu...
Lý tưởng---Nghệ thuật gia.
Câu cửa miệng--- Tôi theo chủ nghĩa độc thân.
Quá khứ---Cô nhi viện, bị bỏ rơi, mẹ ruột?
Ghét---
Đại tiểu thư hơi cong môi, đảo mắt một lượt, tay phải gõ bút.
Tạm thời chưa thấy có gì ghét, nàng cái gì cũng rất tốt như ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp vậy, nàng---
"Đại tiểu thư, ăn cơm thôi! Đừng xem máy tính nữa!"
Mục Hiểu Hiểu gõ cửa gọi: "Nhanh lên nhé, để lâu thức ăn nguội mất, tôi không vào nữa đâu."
Tần Di:...
Thực sự quá đáng ghét!
Không để tâm đến ồn ào bên ngoài, đại tiểu thư nghiêm túc suy nghĩ mấy phút rồi khoanh tròn vào hai chữ "Tình thân".
***
Thu Thu là một người nhạy cảm.
Cô ấy luôn cảm thấy chị gái và đại tiểu thư không đơn giản chỉ là mối quan hệ tiền bạc.
Trước kia, cô ấy từng gặp bệnh nhân của chị gái, nàng đối với họ rất lịch sự, nói chuyện nhẹ nhàng lễ độ.
Ở trước mặt họ nàng chính là kiểu tay cầm tách cà phê ưu nhã nhấp một ngụm sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, mỉm cười vuốt tóc, cực kì làm màu.
Nhưng đối với chị gái kia...
"Chị không thể ăn mỗi thức ăn được đâu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi."
"Chị đừng cho rằng ngồi xe lăn suốt ngày thì không cần nhiều năng lượng nhé, dù sao chị cũng lớn như vậy, ăn ít thế sao có tinh thần được?"
"Con người ta một khi không có tinh thần, ưu phiền tự nhiên sẽ nảy sinh.
Ái ái ái, đừng có trừng mắt với tôi, đây là sự thật.
Chị cho rằng vì sao ban đêm người ta hay buồn bã? Chẳng lẽ chỉ vì quá yên tĩnh thôi sao? Không phải vậy đâu, do khi đó trạng thái thể lực và tinh thần của con người đều giảm xuống, biết vì sao không? Có liên quan đến ăn uống cả đấy."
...
Chị gái kia thì sao?
Thu Thu cẩn thận quan sát, cô ấy thấy chị gái kia ban đầu còn cau mày ẩn nhẫn, sau đó biểu tình ngày càng lạnh nhạt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Nàng lau miệng rồi trầm ngâm một hồi.
"Buổi tối chúng ta cùng nhau chơi piano nhé?"
"Có được không đại tiểu thư?"...
Thu Thu nổi hết da gà, khiếp sợ nhìn nàng, vô cùng muốn túm lấy cổ nàng xốc lên hỏi một câu.
Bà chị ơi, cái giọng điệu gì đây?
Chị tự nhiên thẹn thùng cái gì?
Chị còn là người mỉm cười nói với mọi người "Đừng lo, có chị đây." sao?...
Cơm nước xong, Mục Hiểu Hiểu tâm trạng rất tốt, nàng vỗ bụng, hừ một tiếng nói: "Tôi vốn không phải một người giàu lòng kiên nhẫn nhưng hết lần này đến lần khác dung túng cho chị đó, mắc nghiện mất thôi."
Thu Thu:...
Cái gì thế, bà chị ơi, em còn đang ăn mà sao lại làm vậy chứ!
Cô ấy nhịn không được liếc chị gái kia, nhớ đến cảnh tượng một đêm nào đó trước kia, chị gái gọi điện thoại cho cô ấy hỏi rằng bản thân rốt cuộc hát có