Mục Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong niềm vui sướng điên cuồng, trái tim như đang bay lượn vọt ra khỏi biển lớn bởi sự công nhận của chị gái.
Nếu không phải có
Thu Thu ở bên ngoài, không phải còn giữ vững sự uy nghiêm cho chị gái thì nàng đã sớm xoay một vòng rồi.
Đời người còn có cái gì vui vẻ hơn cái này đây? Mục Hiểu Hiểu nàng, từ nay về sau đã có chị gái!
Vẫn còn là một chị gái đại tiểu thư vừa có thể mặn mà, nhưng vẫn vừa mặn mà vừa ngọt ngào!
Một khi người ta đắc ý sẽ dễ dàng không nhớ ra.
Đừng nói là viết tên của những người đeo đuổi kia, dù bây giờ bảo nàng giao trái tim cho Tần Di cũng có thể.
Có lẽ trên đời này, giữa người và người thực sự để ý tới thần khí và duyên phận.
Từ trước tới nay, Mục Hiểu Hiểu chưa hề tin tưởng duyên phận, nàng luôn cảm giác người đối với mọi chuyện thì bất đắc dĩ, với tình cảm thì không thể nào từ chối, tất cả chỉ nằm trong tưởng tượng thôi, nhưng hôm nay, trước mặt Tần Di, nàng thật sự tin tưởng.
Nàng rất thích đại tiểu thư, muốn cùng cô trải qua không chỉ là quan hệ tiền tài mà còn lúc ốm đau.
Thu Thu chua xót, ngậm nước mắt mà viết từng chút một, khi viết được tới một nửa, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tần Di: "Không đủ."
Tần Di:...
Đại tiểu thư im lặng một lúc, lạnh nhạt giơ tay một cái.
...!Phía bên phải trượt lên, có một trang giấy có thể viết tiếp.
Thu Thu thề với trời, cô ấy thật sự không có dùng công báo thù tư.
Tuy chị gái luôn nói cô ấy dài dòng, tuy chị gái còn bỏ lại cho cô ấy một xe tải việc làm, tuy chị gái luôn coi đầu cô ấy là bóng da mà đập, nhưng cô ấy chưa từng bớt thương nàng.
Cứ như vậy, đại tiểu thư dễ dàng lấy được một phần danh sách rất kỹ càng những người từng theo đuổi của Mục Hiểu Hiểu.
Ánh mắt của cô cẩn thận đảo qua những cái tên này.
Nói chung, tốc ký đều có thể viết xong rồi xóa bỏ, nhưng đại tiểu thư người ta không chỉ không xóa bỏ, cô thờ ơ lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình và lưu lại.
Thu Thu:...
Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn theo, đỏm dáng nói: "Nhiều như thế, nhìn xem sức quyến rũ của mình này."
Tần Di quan sát nàng, đưa tay ra hỏi.
...!Có cảm tình không?
Mục Hiểu Hiểu lắc đầu: "Đều nói không thích, sao không tin vậy?" Tần Di gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi khen ngợi.
...!Như vậy cũng tốt, đừng nên yêu sớm...
Thu Thu:...
Chị gái đang lúc gần như là vội vàng yêu đương muộn màng rồi, sao còn yêu sớm chứ?
Tần Di vẫn là người có ánh mắt vô cùng có chiến lược, ẩn nhẫn chịu đựng chỉ là tạm thời, em gái cứ nhận trước, cô xem xét không chỉ là bây giờ mà còn là tương lai, cô muốn nhận được thắng lợi cuối cùng.
Một ngày nào đó, cô muốn cho Mục Hiểu Hiểu nếm được mấy lần tất cả nhưng cảm nhận của mình ngày hôm nay.
Thu về để đó tính sổ, vì cũng không muộn.
Thu Thu bị cái liếc nhìn của vị đại tiểu thư nào đó vừa đạt được như ý nguyện thì co lại thành một đoàn, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhạt rõ ràng.
Đây chính là phong độ của đại tiểu thư.
Lúc cô mạnh mẽ, hùng hổ dọa người thì hơi thở sẽ dọa nát gan của đứa nhỏ.
Chỉ khi nào dịu dàng, trong mắt cô tản ra mềm mại mới khiến người ta trông như gió xuân ấm áp.
Tần Di thật là đẹp.
Đừng nói Thu Thu vẫn còn là con nít, có thể khiến loại người cuồng tự luyến như Mục Hiểu Hiểu mê mang tới không gì không thể, thì gương mặt kia nhất định phải nghiêng thành.
Trước kia, Mục Hiểu Hiểu nhìn Trương Xảo theo đuổi thần tượng hăng hái như vậy còn từng nói với cô ấy cái gì mà nghệ sĩ đều dựa vào trang điểm và filter để chỉnh sửa, có mấy người là nguyên bản đâu?
Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy đại tiểu thư, nàng thật sự phải vả mặt mình "bốp bốp bốp".
Đối mặt với nụ cười của Tần Di, Thu Thu không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Bởi vì chị em gái vừa biết, vẫn còn nóng hổi cho nên Mục Hiểu Hiểu muốn đợi một mình với Tần Di, chuyện đại tiểu thư cần làm vẫn chưa xong, cùng một kiểu tâm tư với nàng.
Mục Hiểu Hiểu cười ha ha nhìn Thu Thu.
Tần Di cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thu Thu...
Nếu không, cô ấy nên đi nhỉ?
Sự thật chứng minh, đứa nhỏ có ánh mắt sẽ khiến người ta rất thích, Thu Thu cứ như vậy vung tay áo lên rời đi, mãi cho tới khi đi vào phòng khách rồi mà cô ấy vẫn còn đang nghi ngờ, chị gái đón cô ấy vào tới cùng là để làm cái gì? Có phải cô ấy là công cụ hình người trong tiểu thuyết? Tới làm ấm tình cảm giữa các cô ấy lên?
Thấy Thu Thu đóng cửa lại.
Mục Hiểu Hiểu cũng không có cái gì gọi là gánh nặng của chị gái, nàng đặt mông ngồi bên cạnh xe lăn của Tần Di, làm chuyện cho tới nay muốn làm nhất.
Nàng nghiêng đầu, dán gương mặt mình lên cánh tay của Tần Di, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư à, hôm nay tôi thật sự rất vui."
Làn tóc dài như mực của nàng trượt xuống giữa cánh tay của Tần Di, cô lẳng lặng nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong lòng đang thầm nói.
...!Tôi cũng vui vẻ, nhưng còn có một chút không vừa lòng.
Cả đời này của Mục Hiểu Hiểu, vẫn luôn sống vì người khác, mỗi này nàng đều vui vẻ, nhưng đa số chút vui vẻ ấy của nàng đều vì người khác.
Thân thể của mẹ viện trưởng và bà nội tốt, nàng vui vẻ.
Em trai, em gái có thành tích học tập tiến bộ, nàng vui vẻ.
Túi tiền lại đầy, nàng có thể có một khoản thời gian không lo cơm áo, sẽ không khiến bà nội và mẹ bể đầu mẻ trán, nàng sẽ vui vẻ.
Bắt đầu vui vẻ nhưng không phải chỉ vì chính bản thân mình.
Hôm nay, nàng thật sự vui vẻ vì mình.
Hai người cứ yên tĩnh ngồi như vậy một hồi, TYY lén nhìn từ khe cửa thì thật sự ghen tỵ mà ôm chặt mình, cô ấy không nhịn được mà muốn hỏi...!Nếu như cái này không phải là tình yêu thì còn có cái gì có thể đợi nữa chứ?
Các chị gái không biết.
Bóng lưng của các cô, đẹp biết bao nhiêu.
Ánh trăng như miếng vải mỏng, khoác lên người các cô, ngoại trừ các cô thì tất cả bên ngoài đều trống rỗng.
Mặc dù một người ngồi trên xe lăn, một người ngồi dưới đất, nhưng thật ra vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng họ gắn kết với nhau.
Thu Thu nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài, cô ấy ngửa đầu lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nhịn được mà suy nghĩ.
Rốt cuộc chị gái vẫn không thuộc về cô ấy.
Nàng có hạnh phúc của mình.
Cô ấy nên vui vẻ đúng không?
Vù vù.
Bất kể lúc nào, cô ấy đều có thể có một chị gái đáng yêu như vậy, vì nàng, cô ấy nhất định sẽ làm nhiều thêm vài bộ đề thi, học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến lên.
Mục Hiểu Hiểu có thể cảm nhận được trái tim của đại tiểu thư cũng bay bổng như nàng, nàng không hỏi, cũng biết dù có hỏi thì đại tiểu thư sẽ không thừa nhận, nàng nhìn Tần Di, dịu dàng nói: "Em có thể nghe chị đánh đàn dương cầm không?"
Ba nghìn sợi tóc đen đang ở trên tay, Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt dịu dàng.
Đừng nói là đánh đàn.
Bây giờ, Mục Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu gì, cô đều có thể đồng ý.
Mục Hiểu Hiểu hơi đỏ mặt, nàng nhẹ giọng nói: "Em...!Trước kia em có ước mơ là trở thành một nghệ sĩ, đứng trên sân khấu của mình, người khác đệm nhạc cho, còn em sẽ hát."
Hình ảnh kia chắc là rất đẹp.
Thân thể đại tiểu thư cứng đờ, sự cưng chiều trong mắt nhanh chóng tan đi.
Mục Hiểu Hiểu nhận ra sự thay đổi của cô, nhếch miệng, nũng nịu nói: "Cầu xin chị đó, chị gái, hoàn thành tâm nguyện của em đi."
Một tiếng "chị gái" ngọt ngào như thể rớt vào bình mật.
Tần Di hơi nhăn lông mày, dường như đang đấu tranh tư tưởng, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, cho cô thời gian.
Sau một lúc lâu.
Đại tiểu thư giơ tay lên một cái.
...!Mục Hiểu Hiểu, sao tâm nguyện của em lại nhiều như vậy?
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư lại hỏi.
...!Trong khoảnh khắc hoàn hảo như này, vì sao em cứ nhất định phải sát phong cảnh như vậy?
Mục Hiểu Hiểu:...
Cái gì yêu thương đến từ chị gái, thì ra đều là gạt người.
Tần Di lạnh lùng nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của Mục Hiểu Hiểu, dứt khoát từ chối.
...!Chuyện này không thể nào xảy ra, em nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tốt xấu gì cô cũng được công nhận là ca sĩ trời sinh, sao có thể đệm nhạc cho một người trời sinh lạc giọng được chứ?
Đừng nói là em gái vừa mới biết này, cho dù là người của cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không làm ra việc hạ giá như vậy.
Tuyệt đối sẽ không!
Không thì hai chữ "Tần Di" sẽ viết ngược lại.
"Cầu xin chị đó, chị nhẫn tâm trong ngày có ý nghĩa kỷ niệm thế này mà từ chối em sao?"
"Chị gái à, chị Tần ơi..."
"Cầu xin chị đó, chị nhìn ánh mắt khát vọng