Tần Di cứ như vậy nhìn Mục Hiểu Hiểu từng bước tiến lại gần.
Cô nhìn thấy trong ánh mắt nàng ngập tràn nỗi đau, bi thương, căm phẫn.
Mưa rất to, nhưng đại tiểu thư biết, Mục Hiểu Hiểu đang khóc.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng khóc.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu từ đi rồi lại chạy, cuối cùng là lao thẳng về phía cô ấy.
Hiểu Hiểu giống như cầu vồng giữa bầu trời âm u, chia tách trời đất, đem tới ấm áp.
Ngay giây sau, cô bị bao lấy bởi một cái ôm ấm áp, hương vải thiều bay vào mũi, cơ thể Tần Di căng thẳng cả ngày, trong phút chốc thả lỏng, cô yếu ớt dựa vào nàng.
Mục Hiểu Hiểu đau lòng tới mức muốn hộc máu, nàng không biến một mình Tần Di ngồi trên vũng bùn đó bao lâu, nàng chỉ biết người cô lạnh như khối băng, có cố gắng ôm thế nào cũng không thể ấm lên.
Không hề hỏi cô làm sao.
Không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy gắng sức ôm lấy Tần Di.
Nàng thực sự dùng rất nhiều sức lực, răng cắn chặt vào môi, đem mọi sự phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng dồn vào cái ôm này, đại tiểu thư thậm chí bị tay nàng làm cho có chút đau, nếu là trước đây, cô nhất định bảo Mục Hiểu Hiểu cút đi.
Nhưng lúc này đây, đại tiểu thư nhắm mắt lại, những giọt lệ kìm nén cả ngày này cuối cùng cũng chầm chậm trượt xuống theo gò má.
Cô biết, giờ cô đã không có sức lực để thoát ra nữa rồi.
Nhận thấy cô trong lòng đang run nhẹ, Mục Hiểu Hiểu không dám dây dưa thêm, bỏ chiếc áo mưa đang bọc quanh bánh kem đưa cho Tần Di: "Mặc vào."
Tần Di nhận lấy, nhìn một chút.
Đây là quà sinh nhật sao? Không kịp giải thích nhiều như vậy.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cơ thể ướt đẫm của Tần Di bước nhanh vào phòng, nước mưa rơi tí tách trên người nàng, giống như mực nhạt chấm trên sàn.
Tần Di không nói gì, tay nắm chặt lấy vạt áo nàng, quay đầu nhìn theo vệt nước.
Giống như lưu lại trên đất, lại càng giống như chảy vào tim cô.
Cô đợi nàng cả ngày, cuối cùng cũng đợi được.
Hiểu Hiểu trở về rồi.
Nàng ôm cô vào trong căn phòng ấm áp, cách thật xa mưa bão và đau khổ.
Mục Hiểu Hiểu lấy một chiếc khăn to, đặt Tần Di xuống sô pha, từng chút lau hết nước trên người cô.
Tần Di nhìn nàng, mắt Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ, nàng không nói gì, lông mày cau lại, xem ra là tức giận rồi.
Ngày hôm nay.
Đối với Tần Di mà nói, rất là tồi tệ, nhưng cũng là bình thường.
Ba năm nay, dường như cứ cách một thời gian là cô lại phải trải qua những chuyện như này, coi như là đau buồn, thời gian dài chìm sâu trong đó, trái tim cô đối với những thứ này sớm đã mất cảm giác rồi không phải sao?
Hoặc là, từ khi bắt đầu, gia đình ba người đó vẫn sẽ tổn thương cô.
Nhưng hôm nay, đã không còn sự đơn thuần đó nữa, giống như dùng sức lực tạo ra một vết thương, dù cho thêm lần nữa đau khổ, thì cũng sẽ dần dần tê liệt.
Không phải cô không thể báo thù, nửa năm đầu, cô đã cho Tần Sương và Tố Lam thấy cô là người máu lạnh như nào, để họ cảm nhận được cái giá của sự lừa dối, cũng thường khiến cho Tần hải Long xoay như chong chóng, không dám chống lại.
Nhưng sau này, sau khi nhận tin chị chết, trái tim cô cuối cùng cũng nguội lạnh rồi.
Cô sớm đã không còn lưu luyến gì thế giới này rồi.
Nếu như không phải chờ đợi để gây ra những thứ khiến người ta hối tiếc, thì cô sớm đã đi rồi.
Cô từng từ chối tất cả, tự giam mình trong vùng cấm.
Nhưng người đó không màng chi hết mà đem theo ánh sáng rực rỡ đi vào tim cô.
Đối với cô, thái độ hôm nay của Mục Hiểu Hiểu vô cùng mới mẻ.
Người này ở bên cạnh cô, có nhát gan, có sợ hãi, có bất an, có nhẫn nhịn, có sự tươi sáng và niềm vui, chí duy nhất không có tâm trạng như bây giờ.
Nàng đang tức giận, cực kì cực kì tức giận.
Mọi ngày, lông mày của Mục Hiểu Hiểu rất có sức hút, nhưng hôm nay, hàng lông mày xinh đẹp đó cau lại, đôi môi mím thành một đường, mái tóc ướt nhẹp vẫn nhỏ giọt xuống, thuận trượt qua cổ rơi xuống xương quai xanh gợi cảm, đang trượt tới sự cám dỗ không thấy đáy, bản thân nàng không thèm lau, tâm tư đều ở trên người Tần Di.
Nàng rất tức giận.
Tức giận tới mức muốn bùng cháy.
Những ngày như này, có thể khiến đại tiểu thư thành bộ dạng như này, không cần nói, nàng cũng biết thủ phạm là ai.
Nàng rất muốn đi hỏi đối phương, có còn mặt mũi nữa không? Ghê tởm đến mức không thể đổi ngày khác sao?
Sự nhẫn nhịn và trầm mặc của Tần Di vẫn chưa đủ sao? Cô vừa mới bình phục được một chút!
Nàng không nỡ thấy cô như vậy!
Hôm nay là sinh nhật cô, một năm mới có một ngày, không thể tha cho cô, để cô vui vẻ chút hay sao?
Ngọn lửa trong lòng Mục Hiểu Hiểu từng chút trào lên, đột nhiên, nàng cúi đầu, trông thấy ánh mắt tò mò của đại tiểu thư đặt trên tóc mình.
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhìn nhìn nhìn, để người khác ức hiếp thành bộ dạng này, vẫn còn tâm trí tò mò à? Cô là trẻ con sao?
"Lạnh không?"
Mục Hiểu Hiểu sờ mặt cô, hỏi, Tần Di lắc lắc đầu, lúc đó liền biết mình có lỗi rồi, quay đầu đi không cho cô sờ mặt.
Lòng cực kì giận, nhưng bàn tay lại tràn ngập sự ấm áp.
Mục Hiểu Hiểu mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ cao lên chút, cô cẩn thận từng chút lau khô người Tần Di: "Cần phải tắm nước ấm, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh."
Nàng đau lòng nhìn chân Tần Di.
Đại tiểu thư đúng là người làm từ nước, làn da vô cùng yếu ớt, đều bị cát và đá đâm rách rồi.
Nàng nghĩ một chút, vốn định chạm vào vết thương, nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung.
Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ khiêm tốn mà chạm vào vết thương, nàng sẽ mượn lý do là xem xem chân đại tiểu thư không có cảm giác ở mức độ nào rồi, nhưng hôm nay, nàng không nỡ.
Nhìn những vết thương nhỏ đó, Mục Hiểu Hiểu cắn cắn môi, cảm giác như người bị thương chính là nàng vậy.
Nàng trầm mặc lúc lâu, vừa ngẩng đầu, vừa hay đụng trúng ánh mắt của đại tiểu thư.
Không đau.
Tần Di dường như có thể nhìn thấu lòng nàng.
Chiếc xe lăn ướt nhẹp ngoài kia tạm thời không dùng được nữa rồi, Mục Hiểu Hiểu đẩy từ tầng ba xuống một chiếc xe lăn dự trữ, nàng cẩn thận từng li từng tí ôm Tần Di lên xe: "Đi tắm trước nhé."
Tần Di cúi đầu, nhìn xe lăn dưới thân, tự nhiên có một ý nghĩ.
Tại sao nàng chuẩn bị nhiều xe lăn như vậy?
Nếu như chỉ có một cái, nàng sẽ ôm lấy cô.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết đại tiểu thư đang nghĩ gì, nàng đẩy cô tới cửa phòng tắm, nhịn không được hỏi: " Em giúp chị tắm nhé?"
Trạng thái bây giờ của đại tiểu thư khiến nàng rất lo lắng, nàng không yên tâm.
Nhưng, Mục Hiểu Hiểu hỏi là điều thản nhiên, ánh mắt cũng vô cùng trong sáng, nhưng tâm tư của đại tiểu thư sớm đã không còn giống trước đây nữa rồi, cô xua xua tay, nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Không cần đâu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Ài.
"Chị ngại sao?" Mục Hiểu Hiểu nhịn không được mà hỏi: "Thật ra không sao đâu, trước đây lúc Thu Thu ốm, em cũng thường tắm cho con bé."
Tần Di liếc nàng một cái.
Thu Thu mới bao nhiêu tuổi?
Nàng so sánh cô với một đứa trẻ ư?
Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ: " Tống Khả hồi trước cũng vậy, thân thể cô ấy không tốt, thỉnh thoảng em cũng sẽ giúp mẹ tắm cho cô ấy, mọi người đều là con gái, không sao đâu.
À, Tống khả là ai, em quên mất rồi, là..."
Nàng càng muốn giải thích, đại tiểu thư lạnh nhạt xua xua tay.
Không cần em nói với chị.
Tống Khả là ai, nàng đương nhiên nhớ, từ miệng của Thu Thu thì đó là người ái mộ nàng, được viết ở dòng thứ hai vị trí thứ tư.
Đáng lẽ là bầu không khí rất tốt, lại bị câu chuyện "có thể cùng tắm với cô lăn không?" của Mục Hiểu Hiểu biến thành vừa khô vừa nhạt, đại tiểu thư vô duyên vô cớ thấy vừa phiền vừa giận, lạnh lùng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nàng.
Cuối cùng Mục Hiểu Hiểu đành bất lực nhìn đại tiểu thư tự mình vào phòng tắm.
Nàng không hề yên tâm, nhanh chóng chạy sang phòng khác tắm, mặc đồ ngủ lao ra vù vù, tóc còn chưa kịp lau khô.
Đợi khi Tần Di tắm xong ra ngoài, trông thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên ghế, tha thiết đợi cô ra.
Tóc nàng còn chưa khô, những giọt nước trượt dài trên cổ, đôi môi đỏ mọng vẫn còn hơi ướt.
Tần Di nhìn mãi nhìn mãi, lòng bắt đầu nóng lên, có lúc cô nghĩ là Mục Hiểu Hiểu cố ý.
"Để em sấy tóc cho chị."
Mục Hiểu Hiểu lật đật chạy tới, giờ đây, nàng đã quá thành thạo những việc chăm sóc đại tiểu thư như này.
Đại tiểu thư lúc này vẫn có chút không thoải mái.
Hoặc là sự tình nguyện giảm sút, từ đầu tới cuối cô không nhìn nàng, âm thầm để cho Mục Hiểu Hiểu sấy tóc cho mình.
Tay của Hiểu Hiểu rất mềm, vô cùng nhẫn nại, giúp Tần Di sấy từng sợi từng sợi, tóc của đại tiểu thư trơn mượt, trên người còn có hương thơm dễ chịu, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu thoải mái, phục vụ tới cùng, còn không quên bổ sung thêm, từng ngón tay cẩn thận mát xa da đầu cho đại tiểu thư, giúp nàng thả lỏng thần kinh.
Trước đây, chắc có lẽ tần Di chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy tay của Mục Hiểu Hiểu như có điện, trực tiếp xoẹt qua đầu cô, tiến thẳng vào tim.
Toàn thân cô đột nhiên căng thẳng, hít một hơi thật sâu.
Sấy tóc thì sấy đi, còn động tay động chân làm gì?
Mục Hiểu Hiểu:?
Gì cơ?
Cái gì mà động tay động chân?
Không phải trước đây nàng đều làm như vậy sao?
Nhìn vào gương bàn trang điểm, ánh mắt tức giận đó của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu vô tội bĩu bĩu môi, nàng biết, đại tiểu thư nhà nàng đang rất không thoải mái.
Bỏ đi bỏ đi.
Nàng người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, những ngày như vậy, cô sẽ không tranh chấp với đại tiểu thư.
Cuối cùng cũng sưởi ấm người đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu lại đẩy cô xuống tầng.
Người đại tiểu thư phảng phất mùi gỗ đàn hương, cực kì thơm, tắm xong, người ấm lên, sắc mặt cũng tốt hơn chút, lòng nàng cuối cùng trở nên ấm áp hơn.
Chỉ có điều, vừa đẩy đại tiểu thư xuống phòng khách, ánh mắt của mọi người ghim chặt ở thứ đồ vật trên bàn mà trước đó cô mang tới.
Đây là cái gì vậy?
Ây.
Có thể là gì chứ?
Mục Hiểu Hiểu bây giờ không còn