Đại tiểu thư đã không gọi Mục Hiểu Hiểu đến để thay váy cho cô.
Cô chọn một chiếc váy đính ngọc trai màu trắng để cùng phối hợp với một trang phục màu đỏ của Mục Hiểu Hiểu.
Là một cựu Thiên Vương của giới giải trí, đối với những buổi dạ tiệc, lễ trao giải, tụ họp của người trong giới Tần Di đã tham gia rất nhiều rồi.
Đã từng có khoảng thời gian dài gặp gỡ rất nhiều người như vậy rồi.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong chờ vào bữa tiệc hôm nay cả.
Một bộ váy dài trên cơ thể, cô ngồi trước bàn trang điểm, dùng bút chì kẻ nhẹ vài đường trên lông mày, môi cũng tự nhếch lên mà trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Một người phụ nữ muốn xinh đẹp phải làm hài lòng bản thân.
Năm nay Đại tiểu thư đã hai mươi chín tuổi rồi cuối cùng đến hôm nay cô mới thực sự hiểu ra được.
Mục Hiểu Hiểu chờ đợi ở dưới lầu mà trong lòng nàng rất vui vì không nghĩ đến Đại tiểu thư đến sẽ chọc phá nàng mà có một lý do khác đó là Đại tiểu thư lại có thể tham gia buổi tiệc này.
Nàng vẫn nhớ khi đó khi nhìn thấy Tần Di lạnh lùng ngồi trên xe lăn như thế nào.
Ánh mắt của cô lúc đó như một bể nước lạnh, không có lấy một tia sáng, cả người lạnh lẽo chỉ khiến người ta lui ra ngoài, không ai dám tới gần.
Những điều này có thể là số phận, thật sự có thể xảy ra điều kỳ tích như vậy.
Thời thế đã thay đổi rồi.
Thời gian không đến hai tháng, cả hai người bọn họ đã trở thành chị em tốt, tri kỷ của nhau.
Vào buổi tối, Mục Hiểu Hiểu tốn rất nhiều công sức để làm một bàn ăn cũng không có tốn nhiều nguyên liệu gì cả, chỉ là muốn dùng tất cả mọi thứ để khiến cho Tần Di vui vẻ.
Nàng từng nhớ Viện Trưởng đã từng nói vào ngày sinh nhật tất cả mọi người sẽ cố gắng làm sáu món hoặc tám món mang lời chúc luôn vui vẻ thuận buồm xuôi gió, phát tài.
Đại tiểu thư không cần phải phát tài làm gì.
Mục HIểu Hiểu đã làm sáu món ăn một món canh cho cô, không phải là sơn hào hải vị, toàn bộ đều là những món ăn nàng tự nấu mà nàng ăn trong ngày sinh nhật của minh.
Nàng chỉ hy vọng cô chỉ cần hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
Lúc này tim nàng đập mạnh, đầu thì rối tung lên.
Không cần phải có đèn để làm gì.
Chưa kể âm nhạc sống động.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, Đại tiểu thư chỉ ngồi trên xe lăn và thu hết tầm mắt của Mục Hiểu Hiểu với chiếc váy trắng nhẹ nhàng.
Tần Di trang điểm nhẹ, tóc búi cao, dái tai đeo hoa tai ngọc trai, toát ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, một sợi tóc dài xoăn xõa ngang tai, cô chính là nhị hoa thanh tú, nở rộ ở giữa rừng hoa.
Đẹp chói lóa, đẹp chói lóa.
Màu trắng thực sự phù hợp với những cô nàng công sở.
Tiết chế, thuần khiết, lạnh lùng, thanh tao.
Một ở tầng trên và một ở tầng dưới.
Họ chỉ nhìn nhau như thế này.
Ngay lúc này, Mục Hiểu Hiểu chỉ hy vọng chân của Đại tiểu thư sẽ mau bình phục như vậy nàng sẽ dễ dàng bước đến đưa tay đón cô đi xuống.
Như vậy sẽ tốt biết mấy.
Mục Hiểu Hiểu chạy lên ba bước hai bước, nàng đẩy xe lăn của Tần Di, cúi xuống, nói nhỏ bên tai cô: "Đại tiểu thư ơi, chị thật xinh đẹp."
Tần Di cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ đẹp hơn ngọc bên tai.
Nến đỏ, bánh ngọt và thức ăn thơm phức và người mình thích nó cứ luôn mỉm cười ở phía đối diện.
Đây là những gì một sinh nhật nên có được.
Mục Hiểu Hiểu đặc biệt mở một chai rượu đỏ, Tần Di nhìn bình rượu.
"Chúng ta uống một chút nhé?"
Tần Di lắc đầu đưa tay lên.
Không.
Sau khi uống rượu cô không thể kiểm soát được bản thân của mình.
Rượu là điểm yếu duy nhất của Đại tiểu thư.
Sau khi uống rượu, cô sẽ làm một vài hành động khó thể mà tin được.
Nghe như vậy Mục Hiểu Hiểu liền mừng rỡ: "Sinh nhật của chị mà không cần phải kìm nén làm gì? Uống một ít thôi Đại tiểu thư."
Tần Di vẫn lắc đầu, cả đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay nàng rất khác so với ngày thường.
Dưới ngọn nến, khuôn mặt như hoa anh đào, trang phục đẹp cả người càng đẹp hơn, hôm nay cô thật sự quá đẹp, người lại càng đẹp hình như so với trước khuôn mặt của cô lại càng bầu bĩnh hơn.
Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Đại tiểu thư khiến cho nàng lại cười, nàng chỉ vào ngực mình thành thật nói: "Em đã nhét một thứ gì đó ở trong đây."
Tần Di:...
"Vào ngày sinh nhật của chị, em cảm thấy mình nên ăn mặc đẹp hơn một tí."
Đại tiểu thư không uống nên Mục Hiểu Hiểu đã rót cho cô một ly nước trái cây còn mình thì tự khui chai rượu đỏ.
Tâm trạng của nàng hôm nay thật sự giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
Nhấp nhô lên xuống, mọi hành động cử chỉ đều bị Tần Di làm ảnh hưởng đến.
Nàng vẫn là rất thích Tần Di như bây giờ.
Dù cho có dùng dao chém nàng, nàng cũng sẽ vẫn vui vẻ.
Bởi vì quấ vui vẻ, Mục Hiểu Hiểu dùng một hơi uống sạch ly rượu khiến cho Tần Di nhìn nàng.
Uống từ từ thôi.
Mục Hiểu Hiểu: "Không sao cả, em không say được đâu, đây là chai Lafite của năm 1982, chúng ta có thể uống mỗi chai một lần cũng được."
Đại tiểu thư cười nhẹ.
Đây là chai Rafite năm 1982.
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô dựa vào đâu.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến việc nấu ăn mà vội vàng cầm lấy một chai rượu trong tủ rượu mà không kịp đọc chữ trên đó.
Mùi vị này là gì?
Có phải trong truyền thuyết nó rất thần kỳ hay không?
Trong lòng thầm nghĩ, Mục Hiểu Hiểu cũng không dám động đến nhưng nàng lại biết giá của chai rượu này lại vô lý đến mức nào.
Dường như Đại tiểu thư có thể nhìn thấu được nàng.
Hôm nay em khiến cho chị vui vẻ như vậy nên em muốn làm gì cũng được.
Thật sao?
Hai mắt Mục Hiểu Hiểu phát sáng nhìn chằm chằm vào Tần Di mà không chớp mắt, nàng thật sự nên nghe lời của Đại tiểu thư từ từ từng chút mà thưởng thức rượu, lức này rượu đã thấm lên tới đầu khóe miệng nàng nhếch lên vì hạnh phúc.
Mỗi một người khi uống rượu đều có những biểu hiện không giống nhau.
Có thể là khóc, có thể là buồn, có thể là lăn ra trên giường ngủ.
Còn Mục Hiểu Hiểu thì khác nàng thuộc dạng vừa vui vẻ vừa phấn khích, càng uống uống sẽ càng ăn nhiều lại càng rất dễ cười.
"Đại tiểu thư, hiện tại đối với em mà nói cứ như đang mơ vậy, cô là một người xinh đẹp lại cao quý như vậy nhưng đối với em chị lại không có chút xa lánh.
Nếu Trương Xảo mà biết được, cô ấy sẽ rất ghen tỵ với em, có phải là em rất là may mắn không."
Mục Hiểu Hiểu nâng cằm nàng nở một nụ cười, trong mắt nàng như có lửa và âm thanh cũng lớn hơn so với bình thường.
Tần Di nhìn nàng, trong lòng có chút băn khoăn không biết sau này có nên cho nàng uống nhiều như vậy không, trên mặt thì không biểu lộ gì nhưng trong thâm tâm lại nghĩ đến những lời nàng nói.
Như vậy mà gọi là may mắn sao?
Sau này những này ngày may mắn như thế vẫn còn dài dài.
"Em thật sự rất là hy vọng chị sẽ mau chóng bình phục, có rất nhiều nơi mà em muốn đưa chị đi cùng."
"Sau này vào ngày sinh nhật chúng ta cũng không cần phải ở nhà, em có rất nhiều bạn, em sẽ đưa chị đi giới thiệu với bọn họ."
"Hoặc là nếu chị không thích bị làm phiền, chúng ta sẽ đi ra biển, có thể vừa hát vừa ngắm biển và vẽ chúc chị sinh nhật vui vẻ, thật là lãng mạn."
Nói đến đây Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nàng thật sự đã say rồi.
"Hôm nay em thật sự rất hối hận vì đã không về sớm không biết đã làm ra loại bánh gì đây nè."
Mục Hiểu Hiểu chỉ vào đống bánh ở trên bàn nhìn rất kinh khủng: "Chị không biết được đâu Đại tiểu thư thật sự là em đã tốn rất nhiều thời gian để làm ra chiếc bánh như thế này đó."
Nhưng mà nhìn nó thì...
Đại tiểu thư rất ưa sạch sẽ nhất định sẽ không ăn.
Nếu mà có thể về sớm một chút, Đại tiểu thư sẽ không chịu thiệt thòi như thế này.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu rất buồn như có hơi thở hờn dỗi không thể trút ra được.
Nàng chưa bao giờ như vậy cả, những người bạn bè xung quanh đều nói tâm nàng rất rộng lượng dù cho có chuyện gì cũng sẽ để vào bụng, coi như không có chuyện gì.
Đôi lúc cũng sẽ có một vài người bạn phàn nàn nàng trong cuộc sống, khi đó Mục Hiểu Hiểu chỉ mỉm cười và lắng nghe thuyết phục bọn họ để cho họ hiểu.
Nhưng hiện tại khi Đại tiểu thư không cô đơn dưới mưa, khiến nàng như bị mắc xương trong họng, khiến cho người khác không bao giờ có thể quên được.
Mục Hiểu Hiểu: "Đại tiểu thư, em biết rằng em không đủ mạnh mẽ với lại tuổi tôi còn nhỏ nhưng sau này em nhất định, nhất định..."
Sau đó nàng không nói tiếp những lời đó nữa, nhưng rượu hơi kích thích khiến cho quầng mắt đỏ lên.
Nàng nhất định sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ cô.
Tần Di nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm.
Cô nghiêng đầu nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Cô tin tưởng nàng.
Và cô cũng biết Hiểu Hiểu đang muốn nói điều gì.
Vào ngày sinh nhật không phải là nên ước sao.
Tần Di nhìn ánh mắt đang say của Mục Hiểu Hiểu đã sắp nhắm lại và không chắc là có thể hiểu được ngon ngữ cử chỉ nữa không.
"Đúng rồi, ước nguyện."
Mục Hiểu Hiểu khó xử nhìn chiếc bánh kem xấu xí của mình chỉ sợ rằng Đại tiểu thư sẽ không ăn được nhưng ánh mắt của Tần Di lại chỉ chú ý một minh nàng.
Tát cả những điều nàng dành cho cô luôn là những thứ tốt nhất.
Mục Hiểu Hiểu đặt nến lên bánh: "Gần ba mươi rồi, năm sau em có thể dúng đến ba ngọn nến rồi."
Tần Di:...
Vừa mới cảm động vài giây thì ngay lập tức muốn tổng cổ nàng ra khỏi đây.
Cả khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu đỏ bừng mà nhìn Tần Di nở nụ cười chấp hai tay lại: "Em cầu nguyện trước."
Tần Di:..
Thật sự đã uống quá nhiều rồi.
Đến nỗi không thể nhớ hôm nay là sinh nhật của ai?
Mục Hiểu Hiểu nhắm chặt hai mắt lại nghiêm túc: "Em hy vọng bắt đầu từ năm nay tôi có thể luôn luôn ở bên cạnh Tần Di mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi."
Đại tiểu thư trở nên vô dụng.
Nàng vừa nói hai từ Tần Di như mật ngọt rơi vào trong lòng Tần Di.
Tần Di nhìn nàng không chớp mắt.
Mục Hiểu Hiểu nói: "Đại tiểu thư đến lượt chị đó."
Trước đây, Tần Di chưa bao giờ tin vào những lời chúc sinh nhật như vậy nhưng bây giờ cũng chấp hai tay nhắm mặt lại giống như Mục Hiểu Hiểu.
Ánh nến rất ấm áp.
Trái tim cô trở nên yên lặng.
Chị ước giống em.
Như nguyện ước của nàng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Di vốn rất hờ hợt với mọi thứ nay lại ước giống nàng.
Thích nhìn nàng cười, nhìn nhìn nàng ồn lên, tất cả mọi hành động của nàng đều rất đáng yêu.
Mặc dù đã cố gắng khống chế nhưng lại không kìm chế được sự thích thú trong mắt được, quá lưu luyến.
Đại tiểu thư lại không nghĩ đến một ngày nào đó lại phải lòng những cảm xúc nhỏ bé như vậy.
Có một chút đắng, một chút chua nhưng nhiều hơn một chút ngọt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn hai bàn tay đang chắp vào nhau của Đại tiểu thư, trái tim như tan chảy, Đại tiểu thư thật sự rất đẹp, khi ánh đèn được treo lủng lẳng trông cô giống như một con thỏ trắng.
Mím chặt đôi môi thúc giục cô: "Thổi nến mau thổi nến đi." Sau khi thổi nến lại đến phân đoạn tiếp theo.
Dù vì nàng cũng đã uống rượu, ngày mai khi tỉnh lại cái gì cũng sẽ không nhớ, vào ngày quan trọng như thế này nhất định phải khiến Đại tiểu thư tức giận, nhất định phải úp bánh kem lên mặt cô.
Tần Di mở hai mắt ra nhìn nàng.
Có chuyện gì mà hấp tấp vậy?
Nếu dám úp bánh vào mặt chị, em nhất định sẽ chết dưới tay chị. Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư quả đúng là thần thánh mà.
Biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
Được thôi không quẹt thì không quẹt.
Mục Hiểu Hiểu cầm lấy con dao cắt cho mỗi người một miếng.
Đại tiểu thư nhìn chiếc bánh trên dĩa mím môi cắn một miếng.
Bánh rất ngon.
Có vị ngọt của sữa nên cô rất thích.
Tần Di ăn rất từ tốn cắn từ miếng nhỏ.
Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh một trời một vực rõ ràng, nghĩ rằng do váy vướng víu nên liền ăn ở bên cạnh: "Ôi trời, mặc dù chiếc bánh không đẹp nhưng vẫn rất ngon, em đúng là tài mà."
Tần Di nhìn nàng cười nhẹ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm: "Đại tiểu thư, chị bị dính bánh trên miệng." Tần Di:!
Điều này không thể chấp nhận đối với một người ưa sạch sẽ như Đại tiểu thư.
Cô liếm môi mà nhìn Mục Hiểu Hiểu và hỏi bằng mắt: Còn nữa không?
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười liền đứng dậy đưa tay lên lau môi cô, ngón tay ấm áp lướt qua cánh môi như có nguồn điện khiến Tần Di cứng đờ giống như không còn cảm giác, lông mi dài chớp chớp mà ngây người nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười sờ lên mặt cô: "Ở đây cũng có nữa!", cô lại lau trán: "Ở đây sao cũng có nữa nè."
Nhìn Đại tiểu thư lau sạch vết bánh trên mặt, Mục Hiểu Hiểu cười như một đứa trẻ gian xảo, Tần Di ngây người nhìn nàng tim đập thình thịch.
Nàng...
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đại tiểu thư, Mục Hiểu HIểu không ngừng nở nụ cười: "Đại tiểu thư chị thật đáng yêu, cô làm sao vậy? Thật khiến cho người khác muốn bắt nạt."
Nói cái gì mà bắt nạt.
Khuôn mặt Tần Di có chút đỏ, cô cúi đầu, hít sâu một hơi để ổn định tâm trí lại, ngẩng đầu lên cho Mục Hiểu Hiểu một cái nhìn chằm chằm.
Đúng rồi đúng rồi, cảm giác này thật sự mới giống Đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu làm sao lại có thể dám ức hiếp Đại tiểu thư? Nàng vội chạy đi lấy khăn tắm thấm nước ấm lau mặt một chút.
Nàng có chút hơi gấp, hô hấp có chút hỗn loạn phả vào má và cổ của Tần Di khiến cho Đại tiểu thư lui về sau.
Mục Hiểu Hiểu thở dài một hơi: "Đừng có giận, em chỉ uống nhiều một chút thôi, em chỉ giúp chị thôi chị đừng nhìn em chằm chằm, em đã chuẩn bị cho chị một món quà."
Món quà...
Tần Di nhìn nàng, cô cho rằng chiếc bánh kem kinh khủng này là quả của cô.
Thời khắc này đã đợi rất lâu rồi.
Từ trong túi áo Mục Hiểu Hiểu lấy ra sợi dây chuyền do chính tay mình làm, dưới ánh đèn cô chậm rãi mở hộp cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra: "Em biết là mỗi một món quà của chị đều có giá trị rất là lớn, cái của em không đáng giá là bao nhưng mà em đã tốn rất nhiều công sức, em đã tự thiết kế nó nên đừng chê."
Vốn dĩ nên nói một cách hãi hùng kìa nhưng không biết vì sao Mục Hiểu Hiểu lại có chút ngại ngùng không thể giải thích được.
Đó chỉ là một món quà mà thôi, làm sao có thể xem nó như là biểu tượng của tình yêu được.
Mục Hiểu Hiểu lén lút nhìn trộm Tần Di, đôi mắt đen của Đại tiểu thư đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Trái tim của Mục Hiểu Hiểu có chút nhẹ nhõm, từ trong tay nàng rút ra sợi dây chuyên đưa ra trước mặt Tần Di.
"Chị mau nhìn đây, cái này là em tự làm đó."
Lúc đó nàng đưa cho Thu Thu xem, Thu Thu buột miệng nói: "Qua, đây là hàng loại một sao?"
Mục Hiểu Hiểu nghĩ Đại tiểu thư sẽ không thể đoán được tâm tư của nàng.
Tần Di nhận lấy sợi dây chuyền, cô đặt nó vào trong lòng bàn tay nhìn nó một cách cẩn thẩn, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Đây có phải là tên viết tắt của tôi không. Lúc đó nhịp tim đập liên hồi.
Đột ngột Mục Hiểu Hiểu lấy tay che ngực của mình, khuôn mặt nóng bừng: "Hả, Đại tiểu thư, chị thật thông minh, làm sao mà chị có thể nhận ra được vậy? Em thật sự rất xấu hổ."
Nàng cố ý để người dựa vào Tần Di, Tần Di vô thức ôm eo nàng cười nhẹ
Cô đương nhiên rất hiểu nàng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cả hai âu yếm nhau.
Mục Hiểu Hiểu ngửi mùi trên cơ thể Tần Di lẩm bẩm nói: "Đại tiểu thư, chị thật sự rất thơm."
Đầu tóc xẹt qua cổ Tần Di, nhịp